Thân người Trầm Tam bay lên, đập vào tường, văng lên văng xuống, gục giữa đường như một vũng bùn.
Nói ra những chuyện không thích hợp vào những lúc không thích hợp, bị văng người vào tường thật không phải là một chuyện kỳ lạ.
Tiếng hú của Thẩm Thắng Y còn chưa dứt, quyền đầu đã thu về, cuồng dại đứng giữa lòng đường!
Tim chàng đang run rẩy, tay chàng đang run rẩy, khóe mắt chàng đã toét, máu lăn dài trên má!
Mình có biết cái gì gọi là bi phẫn không?
Tiếng hú chợt ngưng hẳn, Thẩm Thắng Y như một con sư tử giận dữ phóng đi, phóng về hướng nhà mình!
* * * * *
Cửa, cửa lớn của Thẩm gia rất dày, dày cả ba tấc.
Lực lượng bi phẫn lại đủ để khai sơn liệt thạch! “Oành” một tiếng như phích lịch, hai phiến cửa gỗ dày ba tấc bay bổng lên, lại nặng nề rơi xuống đất, cát bụi bốc lên mù mịt!
Giữa cát bụi mù trời, Thẩm Thắng Y đầu tóc bù xù bước dài vào!
Kiếm còn trong vỏ, sát khí lại đang ngút trời!
Mục quang như kiếm của Thẩm Thắng Y lấp loáng giữa trời đêm.
Trong sân có vài cội hạnh hoa, hạnh hoa đang rơi rãi. Là bị mục quang chém phạt, ha là bị sát khí chém phạt?
Một con chó săn lông vàng sủa điên khùng từ bên thư phòng chạy ra, nhe răng trắng hếu phóng tới Thẩm Thắng Y!
Thẩm Thắng Y gầm lên một tiếng lôi đình!
Kiếm quang lóa mắt nhoáng lên đánh xuống giữa lôi đình!
Tiếng chó sủa lập tức im bặt, mưa máu rưới rắc, con chó săn lông vàng đã đứt thành hai đoạn, một mảnh đông, một mảnh tây!
Người Thẩm Thắng Y lại phi về phía bắc, bay tới thư phòng!
Bên này thân hình chàng vừa động, nóc thư phòng bên kia đã “oành” một tiếng hở ra một lỗ hổng, ngói bay tứ tán, một cẩm y nhân tay ôm một con chó săn lông vàng bắn ra như mũi tên!
“Liễu Triển Cầm!”. Thẩm Thắng Y cuồng hống, người và kiếm xuyên suốt không gian như chớp xẹt.
Thẩm Thắng Y không ngờ lại biết Liễu Triển Cầm, đó đích xác là Liễu Triển Cầm.
Y nào có thời gian mở miệng, sợ nhảy dựng lên như một con mèo, phóng lên đầu tường, lại lao xuống.
Lúc con chó săn lông vàng ôm trong lòng y nhịn không được sủa một tiếng, người y đã cách xa ngoài mấy chục trượng, nhìn không thấy nữa.
Thẩm Thắng Y chưa từng thấy khinh công lợi hại như vậy, chàng không rượt theo, đứng trên đầu tường buông tiếng cười lớn.
Tiếng cười tràn đầy ý vị chế giễu, truyền tận xa xăm. Liễu Triển Cầm còn nghe được, cũng nghe ra. Tim y đang co thắt lại, y chưa từng có bộ dạng bứt rứt khốn khổ như vầy, y tịnh không phải là một kẻ hèn yếu.
Nhưng lần này y lại không dám đối diện hiện thực. Y thật đang sợ!
Thẩm Thắng Y, ôi! Thẩm Thắng Y!
Liễu Triển Cầm toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Bụi bặm gạch ngói còn đang rơi rãi xuống, nhuốm đầy y phục của Hoắc Thu Nga, cũng nhuốm đầy một cái bao bố đen dài trên bàn trong thư phòng.
Bao đã mở ra, bên trong là một bộ y phục dạ hành đen sì dày kín, một thanh ngân kiếm!
Ngân kiếm của Tôn Vũ!
Cái bao đó Thẩm Thắng Y nhớ mình đã tận tay giấu vào chỗ tối trên xà nhà trên nóc, tịnh không phải đặt trên bàn. Chàng cũng nhớ cái bao đó cột rất chặt. Nhưng giờ lạ khác. Chàng biết tại sao.
Tôn Vũ, Thẩm Thắng Y, Tôn Vũ cũng là Thẩm Thắng Y!
Đó vốn là một bí mật, nhưn ghôm nay đã không còn là bí mật nữa, ít ra, Liễu Triển Cầm đã biết!
Thẩm Thắng Y không để ý tới, tim chàng đã chết đi một nửa từ sớm, vô luận là chuyện gì chàng cũng không để ý tới.
Chàng căn bản không thể để ý tới.
Chàng muốn cười, chỉ tiếc chàng thật cười không nổi.
Chàng lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh bàn, ngây dại nhìn Hoắc Thu Nga.
Hoắc Thu Nga cũng đang ngây dại nhìn chàng, trong mắt có lệ, trong lệ bao hàm bi ai, thống khổ, còn có hổ thẹn.
Nước mắt cuối cùng đã rơi xuống, vỡ nát.
Nước mắt mong manh dễ vỡ như vậy, còn tim, tim cũng như vậy.
Tim của Thẩm Thắng Y không phải đã vỡ nát một nửa từ sớm sao?
Khóe mắt chàng giần giật, mũi chàng chua chát, nhưng trong mắt chàng tịnh không có lệ.
Bi ai tịnh không nhất định phải dùng nước mắt để bộc bạch.
Hoắc Thu Nga cuối cùng đã hiểu thấu nỗi cay đắng, thống khổ trong tim Thẩm Thắng Y, nàng cúi đầu, nước mắt đẫm ngực áo.
“Tôi biết”. Nàng khó khăn lắm mới nói nên lời.
Thanh âm đẫm lệ nghe đặc biệt thương cảm, Thẩm Thắng Y không khỏi lại cảm thấy cay đắng: “Thiên hạ vốn không có bí mật nào là vĩnh viễn”.
“Tôi biết anh làm vậy đều là vì tôi”.
Thẩm Thắng Y không nói.
“Đêm trung thu năm đó tôi tịnh không quên”.
“Có thể quên được là tốt nhất”.
“Đêm đó tôi than trách...”.
“Giai tiết trung thu đói gần cả ngày, còn phải ôm bao tử không mà đón trăng. Vô luận là ai đều khó lòng thán oán một hai câu”.
“Anh không có...”.
“Không phải là không, chỉ là nàng nhìn không ra, nghe không được, ta oán trong lòng, hận trong tim!”.
“Vậy anh cũng không cần...”.
“Nếu còn có một hai ngày để ta đắn đo, có khi ta có thể nghĩ ra một hai biện pháp khác, lúc đó, lúc đó, ta tịnh không nghĩ đến chuyện khác xảy ra...”.
“Là tôi đã hại anh...”.
“Lời nói đó đáng lẽ để ta nói, nàng vốn không cần phải theo ta chịu khổ”. Thẩm Thắng Y cười thảm: “Thanh mai trúc mã chỉ bất quá là ý tưởng đùa chơi của con nít, nàng và ta không tránh khỏi quá khờ!”.
“Anh đã biết hết?”.
“Muốn không biết cũng không được”.
“Anh hận tôi?”.
“Ta chỉ hận mình!”.
“Nói cho anh biết, tôi không có...”.
“Ta hy vọng mình có thể tin...”.
“Anh không thể? Anh không tin?”.
Thẩm Thắng Y không đáp, mắt nhìn ra ngoài song cửa.
Ngoài song cửa một màn đen sì, tịnh không có gì để xem.
Hoắc Thu Nga buồn bã ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy khẩn cầu, tràn đầy hy vọng.
Thẩm Thắng Y không biết, thị tuyến của chàng đang ngoài song cửa.
Hoắc Thu Nga trong mắt cuối cùng đã lộ vẻ tuyệt vọng.
“Anh không tin tôi không trách anh, nhưng tôi nhất định để anh minh bạch”.
Nàng cắn môi, ráng chịu cay đắng, mang lệ thoái ra thư phòng.
Thẩm Thắng Y muốn kêu, lại chỉ là muốn, tịnh không kêu, thị tuyến vẫn còn ngoài song cửa.
Gió đêm thổi qua màn cửa, trong gió ướm hương hoa.
Hương hoa lợt lạt, xuân sắc cũng không nhiều, hương hoa còn có thể chi trì đến bao lâu?
Nhưng xuân đi, năm sau còn có thể trở lại, hoa tàn, năm sau còn có thể nở lại.
Nói không chừng, hoa của năm sau còn thơm hơn cả năm nay, còn đẹp hơn cả năm nay, còn ngườỉ Năm năm tháng tháng hoa vẫn vậy, tháng tháng năm năm người lại khác biệt.
Người không còn như trước.
Trong gió còn có lời ca, là ai đang tản mạn hát bài Trường Can Hành của Lý Bạch?
Thϊếp phát sơ phúc ngạch, chiết hoa môn tiền kịch.
Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai, Đồng cư trường can lý, lưỡng tiểu vô hiềm sai...
(Tạm dịch: Tóc thϊếp lòa xòa ngang trán, ngắt hoa trước cửa đùa chơi, Chàng cưỡi ngựa tre đến, ném mơ xanh quanh giường nghịch giỡn, Cùng sống ở Trường Can, hai đứa bé không hề giữ ý...).
Trường Can lại tại Giang Ninh, ở Giang Ninh nghe Trường Can Hành thật là một chuyện rất bình thường.
Giang Ninh cũng không ít gì đôi vợ chồng thanh mai trúc mã, thí dụ như Thẩm Thắng Y, Hoắc Thu Nga.
Trường Can Hành Thẩm Thắng Y cũng không biết đã nghe qua biết bao nhiêu lần, chỉ là không có lần nào mang cho chàng cảm xúc lớn như đêm nay.
Chàng ngây ngô lắng nghe, tim vừa ngọt ngào, lại vừa cay đắng, cũng không biết thật ra là tư vị gì.
“Bát nguyệt hồ điệp hoàng, song phi tây viên thảo, cảm thử thương thϊếp tâm, tọa sầu hồng nhan lão...” (tạm dịch: Tháng tám bướm vàng bay, có đôi có cặp bãi cỏ vườn tây, cám cảnh làm cho thϊếp thương tâm, ngồi sầu tuổi hồng nhan già đi...).