Chàng chuyển sinh tới một kiếp khác, là một thiền sư trông coi chùa, cả đời chỉ hướng phật, không sinh chấp niệm - Pháp Di.
Còn nàng lại là một đại tiểu thư tinh nghịch, đem lòng ái mộ chàng, tên Anh Ninh.
Từ nhỏ, nàng đã là một người vô cùng hiểu chuyện, cũng thường xuyên ăn chay niệm phật, thường tới ngôi chùa mà Pháp Di ở để nghe chàng giảng về đạo phật.
Cũng từ ấy mà nàng đã sinh lòng mến mộ với vị thiền sư này, tuy biết là sai trái, nhưng nàng vẫn cố chấp để bày tỏ với chàng một lần.
Hôm ấy, nàng mặc một bộ y phục màu đỏ, cài trâm rất đẹp, tay nàng cầm một chiếc túi thơm, nàng tới gặp Pháp Di. Thấy chàng đang ngồi thiền yên tĩnh, nàng cũng rón rén đi thật nhẹ để chàng không bị phân tâm.
Chờ một lúc sau thì Pháp Di cũng ngồi thiền xong, chàng vừa mở mắt đã thấy Anh Ninh nhìn chằm chằm mình, chàng vội nhìn xuống, rồi chắp tay:
- A di đà phật, thí chủ tới lâu chưa?
- Con mới tới thôi, con làm sư phụ giật mình sao?
- Không, vậy thí chủ hãy ngồi xuống, để ta bắt đầu giảng.
- Khoan đã.
Nàng lấy túi thơm từ tay áo ra rồi đưa cho Pháp Di. Chàng vốn quanh năm ở trong chùa, nên không hiểu việc tặng túi thơm là có ý nghĩa gì, vội vàng hỏi:
- Không biết thí chủ sao lại tặng ta chiếc túi này.
- Người cứ nhận đi cho con vui.
Pháp Di bất đắc dĩ cầm, lúc này Anh Ninh mới cười vui sướиɠ, rồi nói:
- Người thật sự không biết ý nghĩa của việc tặng túi thơm sao?
- Ta quanh năm hướng phật, không thấu hiểu chuyện nhân gian.
- Đây còn có thể gọi là vật định tình mà con tặng cho người.
Pháp Di nghe xong giật mình, vội trả lại túi thơm cho Anh Ninh. Mặt nàng cũng biến sắc, đầy thất vọng:
- A di đà phật, thí chủ không thể làm như vậy.
- Tại sao?
- Ta đã thề sẽ chỉ ăn chay niệm phật, đoạn tình tuyệt ái, không thể nhận thứ này được. Tội lỗi, tội lỗi quá!
- Tội lỗi, sao người có thể nói vậy?
Pháp Di đứng lên, định đi vào trong thì bị Anh Ninh kéo lại:
- Người phải trả lời một câu hỏi của con.
- Xin thí chủ giữ phép tắc.
- Bao nhiêu năm nay con ở bên người, người có từng động tình với Anh Ninh không?
Pháp Di mặc dù không muốn nàng đau lòng, nhưng lại không muốn nàng chấp mê bất ngộ, nên đành nói hai chữ cự tuyệt:
- Chưa từng.
Chàng bước vào, miệng chỉ lẩm bẩm: A di đà phật!
Nàng nhìn theo bóng của chàng, rồi khóc lớn mà nói:
- Người luôn dạy con phải yêu thương chúng sinh, không nên đắc tội lỗi với ai cả, vậy tại sao người lại làm vậy với con? Con cũng là chúng sinh của người, sao người không yêu thương con, không độ cho con, người có lỗi với con rồi.
Pháp Di vẫn yên lặng mà rời đi.
Vốn dĩ đoạn tình này là một sự sai trái, nhưng nàng lại mang tình yêu ấy, không chịu buông bỏ, không chịu chấp nhận sự thật.
Chàng là thiền sư chỉ hướng theo phật pháp, nàng lại nặng tình tới đau lòng, biết rằng sẽ chẳng tới được với nhau, tại sao còn quen biết nhau làm gì?
Từ đầu tới cuối cũng chỉ là nàng đơn phương mà thôi, là nàng ngộ nhận, cũng là nàng tự sinh lòng yêu mến, còn chàng vốn dĩ đã lạnh lùng, sao có thể vì nàng mà làm trái với lời thề được?
Nàng dẫu sai, nhưng tình yêu không có lỗi. Chỉ là nàng đã đặt trái tim sai chỗ mà thôi, nàng đáng lẽ không nên trao trái tim cho một thiền sư như vậy, nhưng thiên kiếp đã định sẵn, có tránh cũng chẳng được.
Nàng nguyện cả đời không gả cho ai, mỗi ngày đều tới cổng chùa đưa cơm rồi lại quay về.
Mười năm sau, nàng bị thích khách đột nhập vào phủ gϊếŧ chết, tới cuối cùng, nàng cũng không thể đợi được nam nhân mà nàng yêu quay đầu nhìn nàng rồi. Dù sao nàng cũng không hối hận vì đã yêu chàng, nhưng sai lầm đời này đã phải trả giá bằng sự cô độc, sự giày vò trong suốt mười năm. Đối với một nữ nhân si tình như nàng, có chuyện gì mà nàng không dám, quan trọng là có được hồi đáp hay không!
Chàng ở chùa tụng kinh niệm phật, ngày mà nàng đi cũng là ngày trăng tròn và sáng nhất, chàng chỉ ngước lên, ánh mắt u buồn, miệng nhẹ nói: "Nguyệt", rốt cuộc ta đang mong chờ điều gì?