Vòng chuyển kiếp đã mở sẵn, Nguyệt Hạ đã chuẩn bị sẵn sàng, nàng và Tư Mạn cùng nhảy xuống.
Thành Tây Hồ.
Phu nhân sinh rồi! Phu nhân sinh rồi!
Tiếng réo lớn phát ra, khắp cả phủ ai cũng nghe rõ, thì ra Tiều phu nhân đã hạ sinh một vị thiếu gia khôi ngô tuấn tú, không ai khác chính là Tư Mạn.
Bà mang nặng thiếu gia suốt mười tháng, đã sinh muộn lại còn mắc chứng khó sinh, nên phu nhân phải vật vã suốt bốn canh giờ mới có thể hạ sinh tiểu thiếu gia ấy. Tiều Lão gia vui mừng chạy vào, ôm lấy con trai. Ông vui mừng khôn siết, nhìn tướng mạo con trời phú hơn người, đúng là phúc đức nhà Tiều gia: Vậy ta đặt tên cho con là Tiều Thiên Sinh!
Thiếu gia lớn lên, tài trí vẹn toàn, học tập rất chăm chỉ, nổi danh khắp thành.
Chàng ngày đêm luyện võ, đọc sách, giờ trong thành không ai là không biết tới thiếu gia của Tiều phủ - vừa tuấn tù vừa tài giỏi, cũng chính vì thế, những cô nương, tiểu thư trong thành ai cũng mong được chàng để mắt tới, chỉ là, chuyện này còn khó hơn lên trời.
Tin chàng tới tai vua, ngài cho gọi chàng tới kinh thành, vừa vào cung đã được phong làm tướng quân, ở trong cung lo việc triều chính.
Thiên Sinh trước nay chỉ coi trọng sách vở, luyện công, kinh thư, không hề sinh tạp niệm, đối với nữ nhân, chàng dửng dưng lạnh nhạt vô cùng.
Vào hôm triều đình họp chính sự, cũng đúng lúc Thiên Sinh vừa lập được công lớn, dẹp loạn quân địch, đem lại thái bình yên ổn cho dân, vua đã trọng thưởng lớn và ngỏ ý ban hôn cho chàng:
- Thiên Sinh, lần này khanh lập công lớn như vậy, khanh muốn thứ gì, ta sẽ tặng khanh thứ đó.
- Thiên Sinh một lòng tận trung, không mong bổng lộc, chỉ cần bệ hạ ban cho thần ba cuốn Mộng Đà Kinh, như vậy là đủ rồi.
- Khanh thật sự chỉ cần vậy thôi sao?
- Vâng.
- Thiên Sinh, khanh cũng tới tuổi thành thân rồi, mà nữ nhân trong thành, không ai là không ái mộ khanh hết, khanh đã để mắt tới ai chưa?
- Thần không có.
- Ta nói này, khanh đúng là cục đá mà. Cũng phải lo lắng tới tương lai đi chứ. Ở Trung Lương có một vị công chúa rất xinh đẹp, nàng ta vừa hay có thể trở thành thê tử của khanh, ta nghe nói Tiều gia và người nhà của vị công chúa đó có giao tình, còn có ước hẹn nữa.
Thiên Sinh nghe vậy, xin về Tiều Phủ để hỏi cha, lúc này, cha chàng mới dám thành thật trả lời:
- Đúng là như vậy, cha và Chu Lão gia là bằng hữu từ nhỏ, hai ta đã thề sẽ kết giao cho con cái nếu sau này một bên sinh ái nữ, còn bên kia là hài tử. Giờ con cũng lớn như vậy rồi, công chúa cũng đã tới tuổi thành thân, cha xin lỗi vì đã tự quyết định chuyện hệ sự của con:
- Nhưng con vẫn chưa muốn mà.
- Tới bệ hạ cũng nói như vậy rồi, con nên nghe theo thì hơn.
Thiên Sinh bỏ về phòng. Đêm ấy, chàng trằn trọc không ngủ được, vì chàng không muốn thành thân sớm như vậy, cũng chẳng muốn cưới một nữ nhân mà mình chưa từng gặp mặt bao giờ, không có tình cảm, sao có thể chung sống lâu dài.
Công chúa Chu Nhiễm - đệ nhất mỹ nhân Trung Lương. Nàng nổi danh quốc sắc thiên hương, nam nhân nào cũng phải say đắm. Nàng cũng được nghe danh Thiên Sinh từ lâu rồi, cũng biết về chuyện hứa hôn, nên nàng trước nay luôn giữ mình, không sinh tình với bất kì nam nhân nào hết, một lòng chung thành với vị tướng quân tương lai của mình. Nàng không ai khác chính là Bạch Nguyệt Hạ.
Đại hôn tới, tân lang tân nương đẹp như trong tranh, xứng đôi vừa lứa.
Chỉ tiếc là, khi bước chân nàng đặt đến Tiều phủ, cuộc đời nàng cũng bước sang một trang khác.
Đêm tân hôn, Thiên Sinh không vào phòng với Chu Nhiễm mà lại bỏ đi nơi khác, để nàng một mình chờ đợi suốt cả đêm.
Nàng thấy lâu mà tướng công không tới, nàng ra ngoài tìm chàng.
Đêm ấy là đêm trăng tròn, Thiên Sinh đứng trầm ngâm mãi, chàng cứ nhìn chầm chầm vào trăng, rồi bỗng trong đầu nảy ra ý nghĩ: Từ nhỏ ta đã thích ngắm trăng như vậy, trăng là Nguyệt, ta muốn cưới một người có chữ Nguyệt ở trong tên, có lẽ cũng chính là người mà ta thích.
Chu Nhiễm bước ra, nàng nhẹ nhàng gọi Thiên Sinh:
- Tướng công!
Thiên Sinh giật mình, rồi vội vàng hồi đáp nàng:
- Hả, sao nàng lại ra đây?
- Tướng công lâu như vậy không tới, Chu Nhiễm đương nhiên phải đi tim chàng.
- À, là ta sơ ý.
- Ta biết, hôn nhân giữa chúng ta chỉ là sự sắp đặt trước, vốn không có tình yêu, nhưng chàng có tin thời gian trôi qua, hai ta nhất định có thể từ từ mà chấp nhận nhau không?
- Ta không biết nữa.
Thiên Sinh bỏ về thư phòng của mình, mặc Chu Nhiễm đứng đó, kể cả đêm ấy là đêm động phòng của hai người.