Hỏa Ngục Sa.
Nguyệt Hạ lúc này tay chân đều bỏng rát, mặt mày máu chảy chẳng ngừng, hơn thế còn phải chịu đựng âm thanh ghê rợn của quái thú, khiến nàng khó chịu, đau đớn vô cùng.
Từ lúc bước chân vào Hỏa Ngục Sa, nàng lúc nào cũng bị quái thú hành hạ, chỉ cần gây tiếng động hay kêu khóc, chúng sẽ lao tới mà đánh nàng, nàng đã bị chúng làm cho văng xa đập vào tường biết bao lần rồi, máu nàng cũng dải đầy mặt đất, nàng đã ngất đi bao nhiêu lần, nàng thật sự không muốn tỉnh lại, nhưng nghĩ đến cha, nghĩ đến lúc ông ấy phải run rẩy cầm trên tay đống tro tàn của con mình, ông sẽ đau khổ tới mức nào. Mỗi khi đôi mắt ấy đau đớn nhắm lại, trong đầu lại thúc giục: Đừng, đừng ngã, cha đang đợi ngươi, cha đang khóc vì ngươi!
Nguyệt Hạ lại một lần nữa nắm chặt tay, dùng sức đứng dậy rồi tiếp tục đi, dù cho có đau đến mấy cũng phải đi, thà cố gắng hết sức còn hơn dâng hiến mạng sống nơi quỷ quái này.
Lúc nàng đang có sự quyết tâm nhất, bên tai nghe thoáng có tiếng thông báo gì đó. Nàng dừng lại, yên lặng nghe, thì ra là tiếng báo sắp cử hành đại hôn:
Thượng quan Tư Mạn và Công chúa Cẩm Tú đã mến mộ nhau từ lâu, nay đã thấu hiểu tâm ý của nhau, được Thiên đế đồng ý, mười ngày sau, cử hành đại hôn, thông báo tới tất cả mọi người để cùng chung vui với thượng quan và công chúa!
Nguyệt Hạ ngây người, nàng ngã xuống. Mọi hi vọng đối với nàng, mọi thứ mà nội tâm của nàng vừa đấu đá nhau, giành lại niềm tin cho nàng thì nay nó đã hóa thành cát bụi. Nàng gào khóc, mặc cho quái thú gầm gừ chuẩn bị tấn công, tay nàng nắm chặt đập mạnh xuống đất, liên tục kêu "tại sao".
Người mà nàng yêu sâu đậm, yêu đến đánh liều cả mạng sống vì chàng, giờ lúc nàng đang không rõ sống chết, chàng có thể ngang nhiên mà thành thân với một nữ nhân khác, mặc nàng tự sinh tự diệt. Nàng cười đau khổ, nói trong tuyệt vọng: Tư Mạn, chàng có từng yêu ta không? Lúc chàng nói chàng sẽ tin ta, sao không nghĩ tới lúc này? Chàng từng nói sẽ không để Nguyệt Hạ phải chịu tổn thương, đau đớn, vậy giờ ta thân thể toàn là máu, y phục rách nát như vậy, chàng có từng nghĩ tới không?
Nàng ngất đi, trái tim nàng đau đớn quằn quại, không thể ngừng, không thể kêu ai, cũng chẳng có ai nghe thấy. Tại sao, tại sao một nữ nhân hiền lành thục đức, một nữ nhân nặng tình tới nỗi có thể đánh đổi mạng sống vì người mình yêu lại phải chịu kết cục thảm khốc tới vậy? Nàng chưa từng đắc tội với ai, nàng chỉ đăm đăm hướng tới một người, vậy mà lại lần lượt bị phản bội, như vậy có đáng không?
Quái thú lúc này dù thấy nàng không động đậy nữa vẫn lao tới hất văng nàng ra xa, khiến đầu nàng đập mạnh xuống mặt đất, máu chảy rất nhiều.
Tại Đông Phương cung.
Đông Phương thượng thần như trở thành một người khác, không ăn không uống, chỉ ngồi khóc, gọi tên con gái. Xung quanh căn phòng chỉ có lấy một tia sang chiếu qua khe hở của cửa. Tư Mạn tới, đuổi hết cung nữ người hầu lui xuống, để chàng được nói chuyện riêng với Đông Phương.
Chàng bước vào, ánh mắt của Đông Phương ngước lên, nhìn chàng đầy oán hận, ông ấy chạy lại chỗ chàng, túm cổ áo của chàng, rồi khóc lóc nói:
- Cầm thú, ngươi tới đây làm gì? Chẳng phải ngươi sắp thành thân với ả yêu nữ kia rồi sao?
Tư Mạn đẩy Đông Phương ngã xuống, rồi chàng nói:
- Bây giờ xem ông sống không bằng chết thế này, ta cũng yên tâm rồi. Nếu ban cho ông cái chết thì chẳng phải quá dễ dàng rồi sao? Phải để ông từ từ đau đớn, tới khi ôm tro cốt của Bạch Nguyệt Hạ, ông mới có thể tự kết liễu mà đi theo cô ta rồi.
- Uổng công trước nay ta tin tưởng ngươi như vậy, không ngờ sau khi Hồ Tử Thiên và Mộng Lạc Yên chết ngươi lại biến thành kẻ ác nhân như vậy, đúng là bị thù hận làm cho mù mắt, không còn biết phân biệt phải trái đúng sai nữa.
- Là ai khiến ta biến thành bộ dạng như bây giờ? Là ngươi, là con gái của ngươi.
Tư Mạn tức giận định rời đi thì bị Đông Phương gọi lại:
- Trước khi ngươi rời khỏi đây, ta muốn hỏi ngươi một câu.
- Nói.
- Ngươi, có từng yêu Nguyệt Hạ không? Tất cả những chuyện ngươi và con bé từng trải, có phải do ngươi yêu con bé, hay chỉ là lợi dụng?
- Yêu, đã từng rất yêu. Nhưng bây giờ, cô ta đã trở thành kẻ thù không đội trời chung với ta, ta hận cô ta, hận cha con các người.
Chàng rơi nước mắt rồi bước đi. Không phải là từng yêu, mà là bây giờ vẫn yêu, nhưng chàng không thể nói với ông ấy, không thể để yếu đuối trước kẻ thù, không thể để lộ chuyện chàng đã làm nhục Cẩm Tú, trong khi chính chàng là người bị cô ta lợi dụng. Cả Tư Mạn và Nguyệt Hạ cuối cùng cũng chỉ là những con cờ bị Cẩm Tú điều khiển mà thôi, một người là tình địch, còn người kia là nam nhân mà cô ta muốn có được, nên dù dùng bất kì thủ đoạn thâm hiểm tàn ác nào, thậm chí làm mất sự trong trắng quý giá của một nữ nhân, cô ta cũng không từ.
Tại Hỏa Ngục Sa.
Nguyệt Hạ cuối cùng vẫn có thể tỉnh lại, đầu nàng đau tới nỗi muốn nổ tung, nàng biết mình không thể trụ thêm được nữa, liền lấy chính máu của mình để viết một bức huyết thư:
"Cha, con gái bất hiếu, không thể chiến đấu để trở về bên cha, chăm sóc cho cha được nữa. Cha không được buồn, cha phải sống tiếp, sống cả phần đời của con, cha phải sống thật tốt. Hạ Cố Tư Mạn, ta từng yêu chàng, từng coi chàng là cả sinh mệnh. Nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày rơi vào thảm cảnh như vậy. Hóa ra, tình cảm chàng dành cho ta chỉ là lợi dụng, chàng và Cẩm Tú mến mộ nhau từ lâu, ta cũng chỉ là kẻ xen ngang mà thôi. Ta thật lòng yêu chàng, nhưng đổi lại chỉ là sự phản bội, từng chữ mà chàng nói với ta trước giờ, có chữ nào là thành thật không? Dù sao kiếp này Nguyệt Hạ cũng không hối hận vì yêu chàng, nhưng nếu có kiếp sau, ta ước sẽ không bao giờ gặp lại chàng nữa, nếu có gặp, thoáng qua nhau sẽ càng tốt. Người mình yêu, người mình tin tưởng đều lần lượt phản bội mình, giải thích cũng chỉ vô nghĩa, vậy ta nguyện ôm nỗi đau này xuống Hoàng Tuyền, theo chén canh quên lãng gột bỏ phù phiếm, nguyện kiếp sau không vướng bận, cũng chẳng phiền ưu!".
Nàng nhắm mắt, giọt nước mắt đau khổ cuối cùng đã trút xuống bên những dòng chữ viết bằng máu kia. Cuối cùng nàng cũng không thể đứng dậy mà bước tiếp được nữa, nàng đã từng lấy cha làm sức mạnh, làm niềm tin để chiến đấu, nhưng chính Tư Mạn đã phá hủy chút hi vọng cuối cùng của nàng. Nàng ra đi trong đau đớn, người nàng yêu lại đang chuẩn bị thành thân với một nữ nhân khác, cảm giác ấy, có ngàn vạn lần cũng chẳng ai có thể thấu thay nàng. Nàng mang nỗi hận, nỗi uất ức xuống Hoàng Tuyền, nàng vẫn nghĩ chàng chưa từng thật lòng, chưa từng rung động hay yêu nàng dù chỉ một chút, hóa ra nàng cũng chỉ là một thứ đồ mặc sức cho họ chà đạp, điều khiển rồi giày vò tới chết.