Tại Trường Lưu cung.
Tư Mạn vẫn đang lo lắng thấp thỏm trong lòng, không biết nên mở lời với cha mẹ thế nào, bỗng bị cha gọi lớn một tiếng, chàng giật mình, lúc này cha chàng mới dò hỏi:
- Hôm nay thượng quan của chúng ta lại có thời gian rảnh tới thăm cha mẹ sao?
- Cha nói thế có phải hơi quá không?
- Đã hơn hai tháng rồi con còn chưa đặt chân tới Trường Lưu cung, chẳng lẽ là cha nhớ nhầm?
- Hài nhi không có ý đó, thật ra là con có chuyện muốn thưa với cha mẹ. Con và công chúa Nguyệt Hạ đã tình sâu ý nặng được một thời gian, con muốn bẩm báo với cha mẹ, hai người thành toàn cho con chứ?
Sắc mặt Tử Thiên liền biến sắc, ngài không muốn hài tử nghĩ tới chuyện thành thân khi cơ đồ còn chưa ổn định, thật ra cái chức thượng quan vẫn chưa phải sự kì vọng lớn nhất của ngài về Tư Mạn:
- Con trai, không phải ta có ý ngăn cản con, nhưng con còn trẻ, trọng trách trên vai con còn rất nhiều, con không thấy quá sớm để nghĩ tới chuyện này sao?
- Con đã yêu nàng từ lâu, con đã tìm hiểu kĩ về nàng, nàng là một nữ nhân tốt, con nghĩ con đã đủ trưởng thành để quyết định chuyện này.
- Giờ con đã dám ăn nói với cha hỗn xược tới vậy, đây là lần đầu con dám nói chuyện với cha lớn tiếng như vậy, hơn nữa còn là vì một nữ nhân.
- Hài nhi thật sự không dám, nhưng xin cha tôn trọng quyết định của con.
- Con đến để hỏi cha mẹ hay là đến thông báo một câu, còn quyết định là của con?
- Xin cha bớt giận, Nguyệt Hạ cũng đã đi hỏi ý kiến của Đông Phương thượng thần, con nghĩ ngài ấy cũng sẽ không phản đối giống cha.
- Lạc Yên, nàng xem con trai ngoan của nàng, giờ nó đủ lông đủ cánh, không cần tới người cha này nữa.
Phu nhân đang ngồi đan áo cũng phải đứng dậy can ngăn hai cha con, nãy giờ Lạc Yên không lên tiếng chỉ để muốn thăm dò con trai:
- Tư Mạn, mẫu thân biết con lớn rồi, con có thể tự quyết định mọi thứ, nhưng với độ tuổi này, vẫn là nên để tính sau.
- Đến người cũng không ủng hộ con?
- Mẫu thân không phải không ủng hộ, mà là đang khuyên con, con hãy từ từ về Tẩy Ngô cung mà nghĩ lại, đừng chọc tức cha nữa.
Đúng là trước giờ Tử Thiên chưa từng đề cập tới việc sẽ yêu cầu con trai làm những gì hay đạt được những gì, nhưng trong lòng lại luôn canh cánh, luôn muốn con trai dùng hết những tài phẩm mà trời ban, được thăng làm thần khi còn trẻ, là chỗ dựa vững chắc của Thiên giới, không phụ sự kì vọng của Thiên đế, nay con trai mở lời muốn thành thân sớm như vậy, không trách ngài lại nổi giận như vậy.
Tại Tẩy Ngô cung.
Nguyệt Hạ mặt mày vui vẻ tới tìm Tư Mạn báo tin vui nhưng chàng chưa trở về, thấy Cẩm Tú đang chăm sóc mấy bông Cẩm Tú cầu, nàng lại gần hỏi chuyện:
- Cẩm Tú, muội thấy Tư Mạn đâu không?
- Huynh ấy tới Trường Lưu điện gặp cha mẹ rồi, tỷ có chuyện gì sao?
- Ta, ta được cha cho phép tới bên chàng rồi, cha phải báo với chàng, để chàng có thể yên tâm, nếu chàng chưa về, ta sẽ chờ ở đây.
- Tỷ nói cái gì? Không phải thành thân đó chứ?
- Đúng rồi, chính là thành thân.
Lúc này Cẩm Tú lòng đầy tức giận, hai tay nắm chặt lại, mặt mày cau có, biến sắc:
- Cẩm Tú, muội sao vậy?
- À, không có gì, ta thấy mừng cho tỷ và sư huynh.
- Ngồi xuống đây, ta cho muội xem một báu vật mà cha vừa tặng ta.
Nguyệt Hạ lấy ra Băng Tuyết Cầu mà cha tặng, nhìn lấp lánh nhưng linh lực vô biên, nàng không biết cha đã phải hao tổn hơn nửa tu vi để luyện thành, chỉ mong nàng được bình an:
- Muội coi, có đẹp không?
- Đẹp thật đấy, đây là gì vậy?
- Đây là Băng Tuyết Cầu. Nhìn nó đẹp vậy thôi, nhưng chỉ cần đánh vào ai, người ấy sẽ lập tức hồn phi phách tán, cha đã hao tổn không ít linh lực để luyện cho ta đó.
- Tỷ đúng là có phúc, được cha tặng cho bảo vật như vậy.
- Muội đừng buồn, sau này, nếu có ai ức hϊếp muội, ta sẽ cho muội mượn Băng Tuyết Cầu để bảo vệ chính mình, vì muội cũng như muội muội ruột của ta vậy.
Cẩm Tú ngắm nghía Băng Tuyết Cầu rất lâu, chắc hẳn trong đầu cô ta đã nảy sinh ra ý nghĩ gì rồi.
Lúc ấy Tư Mạn vừa về, sắc mặt chàng rất khó coi, không vui vẻ chút nào, Nguyệt Hạ vội chạy ra hỏi chàng:
- Sao nhìn chàng không vui vậy? Cha ta đã đồng ý rồi, cha nói chỉ cần ta hạnh phúc, cha đều sẽ thành toàn, cha còn nói sẽ sang nói chuyện với cha mẹ chàng, còn chàng thì sao?
- Ta, ta, cha ta nổi trận lôi đình, ông ấy không đồng ý, nhưng nàng yên tâm, ta nhất định sẽ thuyết phục được cha.
- Vậy.. vậy sao?
- Nàng đừng buồn, ta sẽ đủ mọi cách để ông ấy đồng ý.
- Có phải thượng thần sợ ta không xứng với chàng, hay tại ta không tốt?
- Không, nàng rất tốt, nàng là nữ nhân tốt nhất mà ta từng gặp, chắc tại cha đang gặp chuyện không vui, nên mới nổi giận như vậy.
- Bỏ đi, nếu cha mẹ chàng đã không đồng ý, vậy ta phải trở về Đông Phương cung để báo với cha, nói cha không tới Trường Lưu cung nữa.
Tư Mạn cố níu lấy tay của Nguyệt Hạ, nhưng nàng vẫn nhất quyết chạy đi, chàng có giữ cũng không nổi. Nàng đau lòng buồn bã, có phải cha mẹ Tư Mạn không thích nàng hay không? Hay tại lý do gì?
Tư Mạn đi vào trong thì bắt gặp Băng Tuyết Cầu, quay sang hỏi Cẩm Tú, cô ta nói đó là vật của Nguyệt Hạ. Vừa dứt lời, Nguyệt Hạ trở lại nói để quên binh khí rồi rời đi. Cẩm Tú thấy không ổn, vốn muốn đoạt lấy Băng Tuyết Cầu để thực hiện kế hoạch nhưng lại bị Nguyệt Hạ quay lại đoạt mất.
Cẩm Tú giả vờ chạy theo, Nguyệt Hạ chạy nhanh nên lại làm rơi Băng Tuyết Cầu mà không hề hay biết, Cẩm Tú thấy vậy, liền nhặt lên giấu vào tay áo, trở về Ngọc Hoa cung.