Chương 7: Cửa Ải (1)

Nam Sơn trấn.

Nam Sơn trấn là một trấn ở thành Nam, ở đây khắp nơi đều là cửa hàng vải vóc. Nhưng đại đa số các quầy hàng đều đã cửa đóng then cài, từ lâu nay đã không còn sự náo nhiệt trước kia.

Mấy năm gần đây, thuế má triều đình càng ngày càng nặng nề, tiểu thương không chịu nổi gánh nặng thuế, vẻ huy hoàng khi xưa giờ chỉ còn lại vết tích.

Ngụy Hợp đi dọc lề đường, cúi đầu, dùng vải bố bọc hết nửa khuôn mặt, chân bước vội vã, quần áo mặc trên người cũng đổi thành loại vải bố bình thường.

Thời gian này, hắn cũng không phải chỉ dựa vào mỗi tam sư huynh Trình Thiểu Cửu để tìm tin tức của ba người Trần Bưu. Mấy lần cẩn thận theo dõi, hắn đã tìm được địa chỉ của ba người Trần Bưu.

Cúi đầu lướt qua sào tre phơi quần áo, Ngụy Hợp nhanh chóng tìm được một khu nhà nhỏ lụp xụp.

Cổng sân hé mở, bên trong có một vị phu nhân đôi mắt đỏ ửng đang cầm hành lý, tay dắt một hài tử mới mấy tuổi đi ra. Phu nhân có mấy phần nhan sắc, nhưng đôi mắt sưng đỏ và khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, cho thấy tâm trạng nàng lúc này rất không tốt.

Dắt đứa trẻ đi ra, phu nhân liếc mắt nhìn trang phục của Ngụy Hợp rồi cúi đầu bước nhanh đi, ngay cả cửa cũng không đóng.

Ngụy Hợp biết người này.

Đây là Sơn Cúc, vợ của Trần Bưu, trước khi xuất giá là một quả phụ có tiếng ở vùng này.

“Ai ở ngoài?” Trong sân truyền ra tiếng của Trần Bưu mang theo tia nghi hoặc.

Ngụy Hợp đẩy cửa bước vào sân. Ở giữa sân, Trần Bưu đang ngồi ở trên bậc cửa, một cánh tay còn buộc băng vải màu xám, trên vải có mấy vết máu thấm ra ngoài.

“Trần Bưu, nghe nói ngươi bị thương nên ta vội vã tới đây.” Ngụy Hợp mỉm cười.

“Ngươi? Ngươi là…?” Trần Bưu nghi hoặc hỏi.

Hắn còn đang muốn nói gì đó, chợt cảm giác trước mắt tối lại, bị một đống vôi ném vào giữa mặt.

A!!

Trần Bưu dùng tay phải vung loạn xạ, nỗ lực phản kháng và công kích đối phương. Ngụy Hợp một cước đá vào bụng dưới Trần Bưu, lấy chiếc cuốc ở góc tường, nện mấy cái vào đầu Trần Bưu.

Oành! Oành! Oành! Oành!

Bỏ cuốc xuống, Ngụy Hợp cũng không thèm nhìn Trần Bưu nằm im trên đất, xoay người rời khỏi sân, đưa tay mở cửa ra, sau đó không nói một lời, bọc kín đầu bước nhanh khỏi nơi đó.

Ngụy Hợp rời khỏi Nam Sơn trấn, đi bộ tới con sông nhỏ ven trấn rồi ngồi bên bờ cỏ. Lúc này hắn mới thở dốc.

Tất cả đều giống như kế hoạch của hắn, hơn nữa còn vô cùng thuận lợi, Trần Bưu bị thương căn bản không có sức chống đỡ, chứ đừng nói đến việc còn bị hắn ném vôi vào mặt. Trước đây luyện tập nhiều lần như vậy, nhưng đến khi thật sự ra tay, còn đơn giản hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Vốn hắn nghĩ Trần Bưu thân thể cường tráng, vô cùng có tính uy hϊếp, nhưng khi thật sự đánh, căn bản hắn còn chưa kịp kêu một tiếng thì đã xong rồi.

‘Mình… Lúc vào không có ai nhìn thấy, vẫn luôn trùm kín đầu, trong lúc đánh cũng không bị hắn nhận ra. Chỉ có quả phụ Sơn Cúc nhìn thấy, nhưng cũng có thể không thấy mặt mình.’

Ngụy Hợp tay run run, bỏ hết vải bố trên đầu, lộn áo khoác che vết máu trên đó.

‘Không biết Trần Bưu thế nào? Đập mạnh như vậy, hẳn là…’ Ngụy Hợp không nghĩ tiếp nữa.

Mặc dù ở thời thế này có người chết là rất bình thường, ở trong thành cũng thường xuyên kéo được mấy thi thể từ rãnh nước lên. Ngoài thành thì thường có thi hài bị chó hoang gặm nhấm, sau đó chó hoang lại bị con người bắt mà gϊếŧ ăn. Nhưng không giống chính là, lần này Trần Bưu có thể thật sự sẽ chết, hơn nữa là chết trên tay hắn.

Ngụy Hợp không ngừng hít sâu, không ngừng điều chỉnh trạng thái của mình.

‘Trần Bưu liên tục để ý nhị tỷ Ngụy Oánh, còn thường làm việc xấu, trước còn suýt cướp tiền mình dành dụm đi học võ, hắn không chết, nhị tỷ cũng không có cách nào an lòng. Vì lẽ đó, mình vì dân trừ hại. Mình làm đúng, làm đúng.’ Ngụy Hợp không ngừng tìm lý do cho chính mình, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ.

Vốn dĩ hắn đến đây là định phế bỏ Trần Bưu, chứ không phải gϊếŧ người. Nhưng khi thật sự ra tay, trong đầu hắn trống rỗng, khí lực toàn thân đều bùng nổ, chỉ lo Trần Bưu mở miệng gọi tên hắn.

Vì đề phòng Trần Bưu lên tiếng, hắn theo bản năng đập vào đầu Trần Bưu, kết quả đập năm, sáu lần mới nhận ra mình ra tay quá nặng.

Bây giờ nghĩ lại, hắn buộc kín đầu, phỏng chừng người đối diện cũng không nhận ra hắn là ai.

‘Cuốc bằng sắt, mình dùng sức lực có thể nâng được tảng đá tám mươi cân để đập… Lại còn đập vào đầu…’ Ngụy Hợp thật ra hiểu rõ, Trần Bưu khẳng định khó mà sống được.

Hắn không sợ quan phủ, vì hiện tại quan phủ hoàn toàn không quản mấy việc này, trong thành ngoài thành ngày nào cũng có người chết, mỗi ngày đều có đủ loại tội phạm, nhưng đám người nha môn vẫn giống như mắt mù tai điếc, hoàn toàn không để ý đến.

‘Thì ra… Đây chính là gϊếŧ người…’ Ngụy Hợp tay vẫn còn run run, nhưng hắn biết mình nhất định phải quen dần.

Ở thời đại này, người không tàn nhẫn thì không thể sống sót. Hắn không muốn chết, vậy thì cũng chỉ có thể để cho người khác chết.

Một lúc lâu sau, hắn mới đứng lên, xoay người đi về phía thị trấn.

Không bao lâu.

Nơi ở của một tùy tùng của Trần Bưu trong một ngôi nhà gỗ nhỏ.

Ngụy Hợp mặt không cảm xúc đi vào, chỉ chốc lát sau trên tay dính một chút máu đi ra.

Lần đầu tiên ra tay có chút sợ, nhưng quen rồi thì không còn lo lắng như vậy nữa.

Ngay sau đó hắn đến nơi thứ ba, là nơi ở của tùy tùng thứ hai của Trần Bưu.

Đó là một ngôi nhà bằng đất, nằm giữa hai thị trấn. Khi Ngụy Hợp đến đây, trời đã sắp tối. Trong nhà đất trống rỗng, một mảnh hoang vắng. Phía ngoài ngôi nhà chất một đống ngô đã phơi khô.

Ngụy Hợp đi đến, nhẹ nhàng gõ cửa.

Cộc cộc cộc!

Hoàn toàn yên tĩnh, bên trong không có âm thanh đáp lại.

Cộc cộc cộc!

Hắn lại gõ cửa, kiên nhẫn chờ.

Chờ một lúc, bên trong vẫn không có âm thanh nào. Suy nghĩ một chút, hắn đến bên cửa sổ nhìn vào trong nhà.

Cửa sổ của loại nhà đất này cũng không bịt kín, khe hở rất lớn, ghé sát vào là có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Ngụy Hợp dựa vào ánh mặt trời còn sót lại, nhìn thấy trên giường có một người nằm nghiêng, là một nam nhân mặc áo khoác ngắn màu đen.

‘Có người.’

Hắn lại đi đến phía cửa, nhìn xung quanh một chút, thấy không có ai, liền lui về vài bước, mạnh mẽ đạp vào cửa.

Oành!

Một đạp này dễ như trở bàn tay, đã đá văng cửa gỗ.

Hắn rèn luyện hơn nửa năm, sức lực không còn giống thiếu nhiên gầy yếu nhỏ bé trước kia nữa. Hiện tại vóc người hắn đã không khác lắm so với kẻ từng khiến hắn sợ hãi, Trần Bưu, ngay cả khí lực cũng gần tương đương nhau. Một hai người chưa chắc đã đánh lại được hắn.

Cửa bị đá văng, bên trong vẫn không có tiếng động nào phát ra.

Ngụy Hợp nghi ngờ, cảnh giác đứng ở cửa nhìn vào.

“Triệu Đức Lợi, dậy đi.” Hắn lớn tiếng nói.

Người trên giường vẫn không nhúc nhích, dường như không nghe thấy.

Trong phòng bốc lên mùi hôi thối khó ngửi, giống như mùi thịt thối rữa.

Ngụy Hợp hơi biến sắc, mơ hồ đoán được. Hắn đi đến gần, vươn tay kéo người trên giường qua xem xét.

Một khuôn mặt trắng bệch, chỉ còn lại khớp xương xuất hiện trước mặt hắn. Hai con ngươi khô quắt không còn nước, trong lỗ mũi còn có mấy con côn trùng đen bò ra bò vào.

Đây là Triệu Đức Lợi, tùy tùng của Trần Bưu, không biết đã chết từ bao giờ. Thậm chí còn không có ai nhận ra hắn đã chết.

Mà quan trọng nhất chính là, trong ngực nam nhân này, còn có một đứa bé.

Tiểu hài tử co người lại giống như quả bóng, khuôn mặt nho nhỏ chỉ còn da bọc xương, trong miệng và lỗ tai cũng có không ít côn trùng bò lổm nhổm.

Da đầu Ngụy Hợp tê rần, vội vàng lui về sau mấy bước, chạy khỏi gian nhà mà thở hổn hển. Một mặt là sợ hãi thi thể kia, nhưng hơn hết là mùi hôi thối.

Ba người, hai kẻ chết dưới tay mình, còn một người không biết chết từ bao giờ.

Báo thù xong, trong lòng Ngụy Hợp lại không có chút vui vẻ nào. Hắn đến bờ sông rửa tay, sau đó thẫn thờ trở lại căn nhà cũ của mình. Trong đầu hắn lăn qua lộn lại đều là hình ảnh thi thể chết khô trên giường kia.

Trước đây hắn thăm dò được, Triệu Đức Lợi có một đứa con, tuổi không lớn lắm. Lại không ngờ rằng người đàn ông này ôm con của mình, không biết chết trong nhà đã bao lâu.

‘Đây chính là loạn thế, đây chính là mạng người.’

Ngụy Hợp một mình ngồi trên giường, ánh trăng ngoài cửa sổ rơi xuống gò má hắn, tạo thành những mảng xám tối nhàn nhạt.

Một đêm không ngủ ngon, lăn qua lộn lại trên giường, trong đầu vẫn không ngừng hiện ra dáng vẻ thi thể khô quắt của đứa trẻ kia.

Mãi đến tận khi trời sáng, hắn mới đứng lên, ăn Kim Tiền trùng hôm qua mới mua ở tiệm thuốc. Vật này chống đói tốt hơn cơm canh bình thường, tốc độ tích năng lượng cho Phá Cảnh châu cũng nhanh hơn.

Ngụy Hợp cố gắng xua đi hình ảnh trong đầu mình, vừa nghĩ tới mình còn thứ năng lực đặc thù khi xuyên qua này, trong lòng cũng yên ổn hơn một chút.

Chỉ là cái thứ Kim Tiền trùng này, tuy rằng tích năng lượng cho Phá Cảnh châu nhanh, nhưng mùi vị quả thật không dám khen tặng. Ngụy Hợp bỏ vào miệng một miếng nhỏ, nhai đi nhai lại như nhai củi khô, lại uống một ngụm nước lớn, mới có thể nuốt xuống được.

Một nơi khác.

Nam Sơn trấn, nhà đất của Triệu Đức Lợi.

Mặt trời còn chưa lên núi, mấy thanh niên mặc áo xám trắng đã tới trước cửa căn nhà đất.

“Là ở đây?”

“Vâng.”

Mấy người thấp giọng nói.

Họ lập tức đá tung cửa, một người vội vàng đi vào, lát sau đã đi ra.

“Đều đã chết.”

“Đây là nơi cuối cùng nữ nhân kia dừng lại, chứng cứ là những con côn trùng đen kia. Tìm quanh đây xem, Hắc Tự trùng còn sống, chắc chắn ả cũng chưa đi xa.” Hán tử dẫn đầu trầm giọng nói.

“Dựa theo dấu vết, ả hẳn là đã dừng ở đây, dùng căn nhà đất này nghỉ tạm, sau đó rời đi.”

“Nhất định phải tìm được ả, ngoài ra, để lại một người, còn những ai từng nhìn thấy Hắc Tự trùng đều gϊếŧ diệt khẩu.”

“Rõ!”

Không lâu sau, toàn bộ nhà đất bốc lên một ngọn lửa lớn, mấy kẻ kia xác định cả căn nhà đã bị thiêu hủy mới xoay người yên lặng rời đi.





Thời gian nhanh chóng trôi qua, đảo mắt đã một tháng.

Ngụy Hợp mỗi ngày đều khổ luyện, đồng thời cũng bắt đầu mài da lần đầu.

Bang, bang, bang!

Trong đại viện Hồi Sơn Quyền, trước một cái chậu gỗ, Ngụy Hợp để trần hai tay, liên tục đánh vào lớp đất trong chậu.

Đất rắn là bước đầu tiên để mài da.

Động tác của Ngụy Hợp không nhanh không chậm, mỗi lần đều ghì nắm đấm vào nơi sâu nhất trong lớp đất, để từng bộ phận trên nắm tay đều được ma sát.

Cứ ma sát như vậy nửa canh giờ, hắn rút hai tay ra, ngâm vào nước thuốc. Bên dưới nước thuốc còn có than lửa để duy trì nhiệt độ.

Xung quanh có mấy người cũng đang luyện tập mài da như hắn. Phía ngoài còn có người hai tay ôm ngực chờ thay phiên.

Có chỗ để tập mài da như này, cũng rất đáng quý trọng.