"Đệ nói Hắc Thủy bang sao? Trước đó vài ngày, Hắc Thủy bang đã bị Giác Xà bang chiếm đoạt, hiện tại. . . ."
Trình Thiểu Cửu lắc đầu, bày tỏ sự đồng tình với Hắc Thủy bang.
"Mấy hôm trước, ta từ chỗ của đường huynh ta nghe được một ít sự tình về tên lưu manh Trần Bưu."
Gia tộc của Trình Thiểu Cửu vô cùng thịnh vượng. Bởi vậy, tất cả các tin tức lớn nhỏ không gì là không biết cả. Mà ở trong phạm vi Phi Ngiệp thành này, Trình Thiểu Cửu cũng coi là một đại nhân vật.
Hơn nữa Trình Thiểu Cửu là một người trọng nghĩa khinh tài, thế nên hắn ta được rất nhiều người quý mến.
Thế nên, cho dù là tin tức ở nơi nào, Trình Thiểu Cửu cũng dễ dàng có được.
"Chuyện gì?"
Ngụy Hợp trầm giọng hỏi.
"Chính là đám lưu manh trong hẻm ổ chuột bên kia. Bọn hắn đã bò lên cái nơi gọi là Giác Xà bang kia, hiện tại mỗi ngày đều đi khắp nơi mở rộng địa bàn. Bọn chúng đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, rất là hăng hái.Nhưng mà đệ hỏi thăm một tên lưu manh để làm gì? Thế nào? Tên lưu manh này cùng đệ có cừu oán gì sao?"
Trình Thiểu Cửu liếc Ngụy Hợp một chút.
"Không có gì. Đa tạ tam sư huynh. Nếu có thể, mong sư huynh giúp ta chú ý tên Trần Bưu đó. Đổi lại, ta sẽ làm tốt đề mục lần trước cho sư huynh."
Ngụy Hợp bàn bạc điều kiện với Trình Thiểu Cửu.
Mối quan hệ của hắn và Trình Thiểu Cửu sở dĩ trở nên thân thiết như vậy còn có một nguyên nhân nữa, chính là vì Trình Thiểu Cửu luôn luôn đau đầu với đống đề mục của mình..
Cha của Trình Thiểu Cửu luôn thay hắn mời tiên sinh để dạy kèm,vậy nên việc ngày nào cũng được giao đề mục là việc không thể tránh khỏi.
Điều này làm cho Trình Thiểu Cửu rất phiền chán.
Hắn ta chính là một người ham chơi, lúc nào cũng thích tham gia trò vui, đi khắp nơi kết bạn. Làm sao có thể ngồi yên một chỗ học thơ ca văn chương chứ.
Bởi vậy, lúc phát hiện Ngụy Hợp có thể thay hắn ta làm bài tập, hắn ta đã đáp ứng những yêu cầu trao đổi của Ngụy Hợp.
Sau đó Trình Thiểu Cửu để Ngụy Hợp thử làm bài của hắn ta.
Không nghĩ tới những bài mà Ngụy Hợp làm hộ thật sự vô cùng tốt. Làm cho hắn ta sau khi nộp bài làm được tất cả các tiên sinh khen ngợi.
Tuy rằng họ chỉ là tán dương chữ viết ngay ngắn mạnh mẽ, nhưng so với chữ của hắn đã là tốt hơn rất nhiều rồi.
Thế nên hai người thường giúp đỡ nhau, lấy sở trường và sở đoản bù trừ cho nhau.
"Được thôi! Ta chính là chờ câu nói này của đệ đấy! Trần Bưu đúng không? Ta nhất định sẽ giúp đệ để ý hắn thật tốt." Trình Thiểu Cửu vỗ ngực bảo đảm.
"Đa tạ tam sư huynh." Ngụy Hợp gật đầu.
"Ngụy Hợp, sư phụ gọi ngươi xuống."
Bỗng nhiên ở ngoài cửa sân, một nam sinh vóc dáng nhỏ con chạy đến, cao giọng gọi vào.
"Biết rồi."
Ngụy Hợp thả tảng đá xuống, rất nhanh chạy vào bên trong phòng.
Trong phòng, Trịnh lão để trần hai cánh tay. Mà ở sau lưng Trịnh lão, một lão dược sư đang giúp ông ấy dán cao dược.
Mùi thuốc đông y tràn ngập trong không khí.
Thấy Ngụy Hợp đi vào, Trịnh lão cũng không hề ngẩng đầu lên. Ông liếc mắt sang, nói: "Đi mua cho ta năm lạng Gỗ Vang, năm lạng Bạch Chỉ, Bạch Thược, sáu đồng Huyền Sâm. Tiền ngươi cứ trả trước, trở về ta sẽ bù cho ngươi."
"Vâng."
Bởi vì Ngụy Hợp biết chữ, lại hiểu số học tính toán. Mà vô tình lại bị Trịnh lão phát hiện được, thế nên hắn liền thường xuyên bị sai đi làm loại việc này.
Mang theo bao vãi chứa thuốc, Ngụy Hợp từ cửa nhỏ mặt bên đi ra ngoài, dọc theo đường phố đi đến một trấn khác.
Vị trí Hồi Sơn Quyền của Trịnh lão ở gần nội thành, nơi đây tương đối phồn hoa. Nhưng nếu muốn mua thuốc, cần phải đến trấn ở ngoại thành để mua.
Trong Phi Nghiệp thành có hơn mười trấn nhỏ, mỗi cái đều là một thôn làng tự túc.
Bên trong có hộ gia đình, có con đường buôn bán, có đủ loại hàng hóa kiểu dáng đặc sắc. Tất cả mọi thứ đều không giống nhau.
Tất cả các trấn đều vây quanh quảng trường lớn, đó cũng chính là nơi tiếp giáp của tất cả các trấn.
Mà đi vào quảng trường chính là nội thành, nơi vô cùng phồn hoa của Phi Nghiệp thành.
Lúc này sắc trời mới sáng.
Ngụy Hợp bước nhanh qua từng con đường.Trên đường cũng chưa có quầy hàng nào mở. Chỉ có vài ba tiệm bánh bao là hé nửa cánh cửa gỗ, mơ hồ có thể nhìn được những người đang khuân vác đồ đi lại.
Đi qua một cái cầu đá nối liền hai trấn, rất nhanh Ngụy Hợp đã đến trước cửa một tiệm thuốc cũ nát. Bên trên bảng hiệu mang theo bốn chữ Tiệm Thuốc Triệu Ký.
Ngụy Hợp vừa muốn gõ cửa, bỗng nhiên ở phía bên phải đường, truyền đến từng trận âm thanh huyên náo.
"Vãng sinh cực lạc, ngửi hương độ hải."
"Vãng sinh cực lạc, ngửi hương độ hải. . . ."
Lại có người không ngừng thấp giọng lẩm bẩm, có vẻ đó là thủ lĩnh.
Mà có nhiều người khi nghe được âm thanh, lại tiếp tục niệm theo.
Trong lòng Ngụy Hợp căng thẳng, nhanh chóng gõ cửa.
Cốc! cốc! cốc!
Hiệu thuốc đang tĩnh lặng bỗng nhiên rất nhanh cửa gỗ mở ra. Một người đàn ông trung niên đội mũ màu đen tròn, đón lấy hắn kéo vào trong.
"Mau vào! Người của Hương Thủ giáo lại tới nữa rồi!
Bên trong cửa hàng là một mảng đen tối tăm chỉ có một ít ánh sáng xuyên qua khe cửa chiếu vào.
Mà lúc này đây, cả Ngụy Hợp và người đàn ông trung niên kia đều không lên tiếng, họ cứ đứng chờ ở cửa.
Chờ mãi đến lúc những người đọc kinh niệm tụng bên ngoài chậm rãi đi xa, không còn vang lại âm thanh nữa hai người mới thở phào ra.
"Những gia hỏa Hương Thủ giáo này ngày nào cũng đến. Cũng không biết là kẻ nào đứng đầu bọn chúng nữa."
Người đàn ông trung niên vừa giải thích vừa thở dài một hơi.
"Tiền chưởng quỹ biết những người vừa rồi." Trước kia Ngụy Hợp cũng đã gặp qua những đội ngũ tương tự như thế. Mặc dù có chút dọa người, nhưng hình như cũng chưa tạo thành phiền toái gì.
"Đó là Hương Thủ giáo, gần đây mới mở giáo phái ở trong thành. Sau đó bọn chúng gặp ai cũng muốn họ đưa lương thực, đưa ngân lượng cho mình.Vừa bắt đầu đã lôi kéo không ít người cùng nhau làm. Rồi thế lực chúng dần dần lớn mạnh, tiếp đến chúng dùng thủ đoạn nửa dụ dỗ nửa cướp đoạt, đã đoạt không ít tiền của của mọi người. Cũng không biết tại sao quan phủ vẫn mặc kệ không quản." Tiền chưởng quỹ nói với giọng điệu bất đắc dĩ.
"Nếu như gặp phải bọn chúng, nếu không lấy chút tiền bạc đưa ra, nhóm người này sẽ mỗi ngày ăn vạ ở đó. Có rất nhiều người đã bị chúng ăn vạ đến nỗi không thể làm ăn gì được"
". . . . ." Ngụy Hợp không còn gì để nói.
Hắn mua đủ các loại dược liệu cần dùng, sau đó nhanh chóng trả tiền cho chưởng quỹ, rồi lại rời đi.
Lúc trở về, Ngụy Hợp vẫn nhìn thấy những người của Hương Thủ giáo.
Bọn họ lít nha lít nhít, có ít nhất là hai trăm người. Những người của Hương Thủ giáo xếp hàng dài như rắn ở trên đường.
Lúc này có vài người đang đối đầu với những tên quan sai.
Những tín đồ đó không ngừng cãi vã với mấy tên quan sai.
Ngụy Hợp xa xa liếc nhìn, sau đó vội vàng rời đi. Nhanh chóng hướng về Hồi Sơn Quyền chạy đi.
Đi không bao xa, hắn chợt nghe sau lưng rít lên một tiếng.
"Gϊếŧ người rồi!"
Sau đó là một trận tức giận mắng, rống to, kêu thảm thiết.
Ngụy Hợp càng chạy nhanh thêm.
Hắn mới luyện Hồi Sơn Quyền ba tháng chỉ miễn cưỡng quen thuộc cơ bản của Hồi Sơn quyền ngay cả thực chiến cũng chưa trải qua.
Nếu bị cuốn vào, ai biết sẽ phát sinh cái gì.
Một hơi chạy về sân, đem dược liệu đưa vào bên trong phòng, tính tốt tiền bạc. Lúc Ngụy Hợp đi ra thì mới phát hiện áσ ɭóŧ của mình thấm đầy mồ hôi.
Bây giờ có thể sống thêm một đời, cũng không thể để mình chết vì chút chuyện ngớ ngẩn được.
"Làm sao?"
Tam sư huynh Trình Thiểu Cửu liếc nhìn hắn, có chút kỳ quái hỏi, sao mua thuốc xong liền khẩn trương như vậy.
"Không có gì." Ngụy Hợp thấp giọng nói.
Hắn đi tới vị trí của chính mình, lại tiếp tục ôm tảng đá rèn luyện.
Chạng vạng tối.
Ngụy Hợp sau khi dừng luyện tập, lập tức chạy đi uống nước rồi nhanh chóng ra ngoài.
Mỗi một lần hắn đi thu tiền làm việc đều vô cùng nhanh chóng.
Chỉ là ngày hôm nay hắn có chút không yên trong lòng.
Trong đầu không ngừng hồi tưởng về những người của Hương Thủ giáo, cũng hồi tưởng về đoàn người của bọn họ.
"Nhất định phải mau chóng cường hãn lên."
Hắn theo bản năng sờ lên ấn ký Phá Cảnh châu trên ngực.
Hạt châu này tích góp lâu như vậy, cũng mới qua một nửa màu đen, còn lại một nửa vẫn là màu gốc.
Từ Giảng Kinh Đường đi ra, trên đường hắn trở về, vừa vặn đi ngang qua một tiệm thuốc. Nhớ lại lúc trước mua thuốc cho sư phụ, Ngụy Hợp trong lòng hơi động, xoay người tiến vào cửa hàng.
Mùi thuốc bên trong cửa hàng tràn ngập, có chút làm cho người ta bị sặc.
Một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, mặc chiếc váy đen xám đang cầm trên tay chiếc chày sắc thuốc và mài thật mạnh.Còn có một tên tiểu nhị lười biếng đang đứng lau bàn.
"Chưởng quỹ, ở chỗ ngươi có phương thuốc bồi bổ hằng ngày làm sẵn không?" Ngụy Hợp lên tiếng hỏi.
"Phương thuốc bồi bổ làm sẵn?" Phu nhân trung niên nghe vậy, sửa lại đồ vật trong tay, vừa hỏi vừa đi tới.
" Vừa nghe nói là biết ngươi không hiểu gì,muốn có phương thuốc thì phải tìm đại phu hoặc dược sư. Như thế nào lại đến tiệm chúng ta hỏi? " Giọng nói của nàng ta khan khan, nghe không hề giống một nữ tử, mà lại giống với một ông lão.
Ngụy Hợp bị thanh âm nàng ta làm sửng sốt một chút. Nhưng hắn nhanh chóng phản ứng lại: "Ta cảm giác gần đây ăn đồ vật không đủ no, muốn tìm thứ giúp no lâu một chút. Không biết ở đây có thứ gì như vậy không?"
"Thịt đi. Thịt giúp no lâu. Đúng lúc ở chỗ ta mới có mấy món mới mẻ, bất quá giá tiền đắc một tí ngươi xem có thể lấy hay không."
Nữ chưởng quỹ xoay người, để tiểu nhị đi vào buồng trong và lấy ra một miếng thịt nạc đen hình que.
Bịch!
Nàng ta đem miếng thịt thả lên trên bàn.
" Thịt của Bạch Ban Hắc Xà, giá mười lạng một cân."
Mười lạng. . . . .
Ngụy Hợp trong lòng căng thẳng, mười lạng có thể để một nhà ba người ăn năm ngày thức ăn.
"Đây là thịt rắn tươi mới, ngoài ra còn có thịt lợn rừng, thịt trâu rừng, thịt Hoàng Mao Hầu Tử, Kim Tiền trùng,rết, bò cạp. . ." Nữ tử trung niên đó tiếp tục nói tiếp phân loại rất nhiều thịt.
Một số khô và một số vừa mới làm còn tươi.
Ngụy Hợp trầm ngâm xuống.
Mỗi cái đều mua một ít, tổng cộng dùng hết hai mươi lượng.
Một lần đã đem tất cả tiền tích góp của hắn xài hết.
Chờ hắn đi ra thì trong tay đã nhiều hơn một túi quần áo cỡ đầu người, lại thêm một thùng đồ.
Mang theo các loại thịt, hắn trở về ngôi nhà trong hẻm ổ chuột kia.
Hắn đang mày mò tìm cách nấu ăn.Hiện tại nhị tỷ Ngụy Oánh lại đang ở phòng bên kia của Hồi Sơn Quyền, sẽ không thể tới đây được.Thế nên chỗ này cũng chỉ có một mình Ngụy Hợp, vì vậy bất tri bất giác đã tạo được một không gian yên tĩnh cho hắn.
Sau hồi lâu xem xét, cuối cùng Ngụy Hợp cũng đem đống thịt ra băm nhỏ, rồi lần lượt cho vào những cái ống trúc.
Tổng cộng mười hai loại.
Hắn bắt đầu một chút thử nghiệm. Thông qua quan sát Phá Cảnh châu trước ngực, Ngụy Hợp có thể phán đoán,loại thịt nào là tiết kiệm chi phí nhất rồi dùng cái này để góp nhặt đề thăng của Phá Cảnh châu.
Như vậy thì mỗi ngày hắn ăn hai phần, rồi sau đó ngồi ghi chép lại. Rất nhanh, Ngụy Hợp liền tìm ra một loại phân lượng tương tự có thể tăng lên Phá Cảnh châu.
Đó là thịt Kim Tiền trùng.
Loại thịt này cực kỳ no bụng, lại giàu năng lượng. Chúng bình thường chỉ dùng cho bệnh nhân cần đại bổ tư âm.
Giá tiền cũng không phải quá đắt, một lượng bạc một cân, thuộc về giá cả tương đối có lời.
Sau khi kiểm tra thịt Kim Tiền trùng, Ngụy Hợp lại một lần nữa trở về luyện tập.
Chớp mắt, thời gian đã trôi qua cực nhanh. Không ngờ đã nửa năm trôi qua.Năng lượng của Phá Cảnh châu đã tích góp gần đầy, chỉ kém một chút nữa liền có thể biến thành màu đen toàn bộ.
Mà Ngụy Hợp, lúc đầu cũng chỉ là một người cao một mét bảy, hiện tại đã cao lên đến một mét tám, cả người cũng cường tráng hơn không ít.
Trên người Ngụy Hợp, mỗi bắp thịt đều săn chắc, lực lưỡng.
Hắn cuối cùng đã hoàn thành xong giai đoạn luyện lực, cuối cùng cũng có thể học cách đối chiến.
Mà Ngụy Hợp cũng chính là đệ tử luyện tập tốt nhất trong tất cả các đệ tử trong sân.
Trịnh lão cuối cùng cũng giảng dạy cho hắn một loại pháp môn rèn luyện da thịt,là pháp môn chuyên dụng của Hồi Sơn Quyền có thể đem nắm đấm rèn luyện trở nên cứng rắn.