Chương 18: Chuyến Tiêu (2)

Đi mười dặm, phong cảnh bên ngoài vẫn như cũ.

Ngụy Hợp liếc nhìn lại.

Lúc này chính là giữa trưa. Ánh nắng chiếu xuống, hai bên cánh rừng xa xa đều sáng rực rỡ.

Hai bên đường không có ruộng nương gì, tất cả đều là cỏ dại.

Cỏ dại cao cỡ một người, khắp nơi đều nhìn thấy, nhưng chúng phân bố thành cụm chứ không có nối liền với nhau.

Vượt quá hắn dự liệu là, mặc dù Trình Khải nói là nguy hiểm.Nhưng trên đường đi đều gió êm sóng lặng.

Ngày đầu tiên, mọi người đi đến một chỗ thôn trang. Thôn trang tên là Phạm gia trang, ven đường có mở một khách điếm.

Trình Khải cùng ông chủ khách điếm cũng khá thân thiết, mở miệng chào hỏi, sau đó nhóm người ở lại một đêm.

Rạng sáng ngày hôm sau, trời còn chưa sáng liền nhanh chóng xuất phát.

Như thế, mỗi ngày đi một ngày đường, đến một thôn, sau đó ở trọ nghỉ ngơi, sau đó tiếp tục tuần hoàn.

Ngụy Hợp cùng Trình Khải cùng chung một phòng, trong phòng có hai chiếc giường, họ ngủ bên cạnh cửa sổ, thuận tiện xem xét tình huống, nhưng cũng không biến số ngoài ý muốn gì.

Hết thảy gió êm sóng lặng.

Vị trí của lộ trình, thậm chí các địa điểm nghỉ ngơi đều có người sắp xếp từ trước. Có thể nói là hoàn toàn khiến cho Ngụy Hợp mất đi cảm giác thần bí của việc áp tiêu.

Đối với cái gọi là ngoài thành nguy hiểm, cũng dần dần có mấy phần hoài nghi.

Đêm ngày thứ bảy.

Đội xe sắp tới mục đích, trong lúc ở giữa một mảnh núi hoang vu, thì dừng lại tại một cây cầu đá lớn.

Mọi người thổi lửa, kéo tiêu xa cùng ngựa tới gần một căn phòng ở đầu cầu tạo thành nửa vòng tròn. Sau đó một đám người liền nghỉ ngơi trong phòng đó.

Gió núi gào thét, ngọn lửa trại đung đưa lay động bóng người.

Cầu đá kéo dài vài trăm mét, hai bên đầu cầu mỗi bên có một phòng canh gác.

Phòng canh gác này tựa hồ là trước kia lưu lại để trông coi cây cầu, nhưng niên đại xa xưa, hôm nay đã sớm hoang phế.

Cây cầu đã từng dài đến vài trăm mét, nay cũng xập xệ, hư hỏng trong thời gian dài.

Phòng canh gác có hình trụ, cao bảy tám mét, đường kính rất lớn, khoảng mười bảy mười tám mét.

Bên trong trống rỗng, có hơn hai mươi người chen chúc vây quanh hai đống lửa, cười cười nói nói.

Gió lạnh không ngừng thổi vào hai cánh cửa, nhưng cũng không ngăn được hào hứng của mọi người.

Ngụy Hợp ngồi ở trong góc lặng lẽ loay hoay đốt lửa trại bằng những cành cây rậm rạp để ngọn lửa cháy mạnh hơn.

Vài người bên trái hắn thì dùng ngôn ngữ địa phương nào đó nghe không hiểu,đang khoe khoang khoác lác chuyện gì đó.

Bên phải là hai người khác, một người dùng đao nhỏ khắc gỗ, một người khác dựa vào tường ngủ gật.

Trình Khải là đại tiêu đầu, ở bên ngoài sắp xếp người gác đêm, sau đó cũng đi theo vào.

Hắn cùng mặt mấy người khác nói mấy câu. Rất nhanh liền có mấy người đứng dậy, đi ra bên ngoài.

Không bao lâu, mơ hồ có tiếng quyền cước giao thủ truyền vào.

“Lại bắt đầu, đi xem náo nhiệt chút đi!”

Mấy tiêu sư lập tức tinh thần tỉnh táo, đứng dậy liền đi ra ngoài cửa.

Bên cạnh Ngụy Hợp, người đang khắc gỗ và người ngủ gà ngủ gật cũng nhảy lên, đi ra ngoài cửa.

Mấy tiêu sư dùng tiếng địa phương khoác lác cũng đứng dậy theo, một người thấy Ngụy Hợp không nhúc nhích, vẻ mặt mờ mịt, lập tức cười nói.

“Đi đi đi, Ngụy huynh đệ có thể đường đường chính chính luyện Hồi Sơn Quyền, ra luyện một chút, cho các huynh đệ nhìn một chút!” Hắn đi tới kéo tay áo Ngụy Hợp.

“Cái gì?” Ngụy Hợp vẻ mặt vô cùng nghi hoặc bị kéo đi theo mọi người ra ngoài.

Ngay ở đầu cầu, có một mảnh đất trống tựa hồ để nấu cơm bửa củi.

Hai tiêu sư đang giằng co lẫn nhau, thong thả đi lòng vòng.

Có người giơ bó đuốc chiếu sáng cho bọn hắn. Có người hò hét bảo bọn hắn cố lên.



Nơi này dựa vào vách núi, lại có đầu cầu cản trở, gió núi rất ít, vừa hay thành góc chết.

Trình Khải thấy Ngụy Hợp ra tới, cũng đến gần, cười nói.

“Đây chính là hoạt động trợ hứng mà chúng ta luôn làm trong mỗi chuyến tiêu.”

“Hoạt động trợ hứng?”

“Không sai.” Trình Khải sờ ria mép của mình, cười nói: “Chúng ta áp tiêu, không cho phép uống rượu, không cho phép đánh bạc, trên đường đi trừ nói chuyện phiếm, cái gì cũng không làm được. Thậm chí nhiều khi ngay cả nói chuyện cũng không cho phép lớn tiếng cùng quá lâu. Lúc này đây, khó tránh khỏi trong lòng bị đè nén.”

Hắn dừng một chút tiếp tục nói: "Cho nên mỗi khi gần đến cuối hành trình, bọn ta sẽ tổ chức luận võ, bởi vì không cho phép uống rượu, có thể dùng giao thủ để đề cao tinh thần, tăng cường khí huyết tuần hoàn. Thứ hai, cũng xem như nội bộ định ra một vị trí. Người nào thực lực mạnh, người nào thực lực yếu, mọi người chuẩn bị tâm lý đo đếm, miễn cho gặp phải phiền toái, trong lòng không vui."

Ngụy Hợp lập tức hiểu rõ.

Nói nhiều như vậy, kỳ thật chỉ cần là chỗ có người, liền chạy không thoát khỏi phân chia cao thấp.

Lúc này giữa sân hét lớn một tiếng.

Hai tiêu sư đã đột nhiên đυ.ng vào nhau.

Một tiêu sư to con, dùng một cây thiết côn vung vẩy, trong lúc đó cây gậy còn rất có quy luật, tiến công phòng thủ rất có độ, không loạn chút nào.

Người còn lại vóc người thấp bé chắc nịch, tay không tấc sắt, ra quyền mau lẹ mạnh mẽ, uy thế hừng hực, tựa hồ lực lượng cũng không tệ.

Sau khi hai người cận thân đánh nhau một hồi, khoảng cách quá gần, người cầm côn không thi triển được, với lại tốc độ không nhanh, không thể kéo dài khoảng cách, cuối cùng thua một chiêu, bị đánh trúng bả vai, thua trận.

“Hoành Phiết Côn của Bạch Thắng Phong, trong mọi người cũng tính là không tệ, trước kia còn có chiến tích dùng một côn quật ngã năm tên lưu manh ở Nam Sơn trấn. Không nghĩ tới vẫn thua Lý Nhị.” Trình Khải bình luận nói.

Ngụy Hợp nhìn, hai người này giao thủ cũng là bình thường, mặc dù không rõ thực lực, nhưng tốc độ xuất thủ, tốc độ phản ứng rõ ràng là trình độ bình thường.

Dựa theo suy đoán của hắn, cũng chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, chẳng qua là đánh nhau có chút quy tắc mà thôi.

Sau đó Lý Nhị sau khi thắng một trận, vẫn chưa thỏa mãn, lại chiến một trận, vẫn thắng.

Lúc này mới thấy chỗ ưu thế của người này, sức chịu đựng của hắn rất dài, ngay cả đánh hai trận cũng không biết mệt.

“Thế nào? Có muốn đi lên thử chút không?

Cửu Sơn Quyền của Lý Nhị không yếu, cho dù là ta, cũng phải tập trung tinh thần ứng đối mới có thể thắng được.” Trình Khải cười nhìn về phía Ngụy Hợp.

“Được.” Ngụy Hợp không nói nhiều, cởϊ áσ choàng, đi mấy bước tiến vào giữa sân.

“Ngụy Hợp.” Hắn chắp tay thi lễ.

“Lý Nhị.” Lý Nhị tướng mạo trông rất dữ tợn, dưới ánh lửa có thể thấy hắn bên trái lông mày có vết sẹo. Cơ bắp trên thân một khối tiếp một khối, ngoại hình mạnh mẽ.

Hai người sau khi hành lễ, đứng tại chỗ bất động.

Ngụy Hợp là đang tỉ mỉ quan sát, mặc dù nhìn hai trận trước đó, biết đại khái đường quyền của Lý Nhị, nhưng ra sân, hắn ngược lại không vội.

Ngọn đuốc chiếu sáng.

Lý Nhị cũng là có chút không giữ được bình tĩnh, thắng liên tiếp hai trận, hắn lúc này lòng tin tăng vọt, khí thế đang thịnh, một quyền đánh tới Ngụy Hợp.

Một quyền này là đấm thẳng, chẳng qua là thăm dò.

Một tay ra quyền, một tay phòng bị, tùy thời có thể biến chiêu.

Nếu như Ngụy Hợp theo không kịp tốc độ, như vậy hắn có thể một thoáng đuổi tới truy kích, nhất cổ tác khí* lấy được ưu thế chiến thắng.

(* Nhất cổ tác khí: Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm.)

Nếu như theo kịp, vậy hắn cũng có thể tìm ra cách thức và thế mạnh khác.

Ngụy Hợp giơ song quyền lên, nhẹ nhàng ngăn chặn ở phía trước.

Phốc!

Nắm đấm hai người tiếp xúc, Ngụy Hợp chợt cảm thấy thân thể dừng lại, lực đạo nắm đấm của đối phương khá mạnh, ngay cả hắn người đã đột phá Nhất huyết Khí Huyết, lúc đẩy ra cũng cảm giác nắm đấm run lên.

Khó trách Lý Nhị trước đó có thể dễ dàng thắng liên tiếp hai trận.

Nhưng đáng tiếc...

Ngụy Hợp đột nhiên quyền trái đánh ra phía trước, cũng là một đấm hướng thẳng vào ngực đối phương.

Hô một tiếng, nắm đấm của hắn hóa thành một bạch ảnh, cũng là đấm thẳng, một quyền này nhanh hơn quyền của Lý Nhị không chỉ một bậc.



Ngay khi Lý Nhị dự định lách mình tránh đi, không ngờ nấm đấm đột nhiên ngoặc lại đánh vào bả vai hắn.

Oành!

Lý Nhị lảo đảo lui lại, thua một chiêu.

Hắn không phục, tiếp tục lại đến.

Hai người tiếp tục giao thủ, chẳng qua là ngươi tới ta ra mấy chiêu, bụng hắn lại bị trúng một quyền.

Lần này hắn xem như thấy rõ, lực lượng của hai người không sai biệt lắm, nhưng tốc độ xuất thủ chênh lệch quá xa.

Ngụy Hợp cơ bản cũng đứng tại chỗ, không nhúc nhích, chẳng qua là mấy quyền, liền giải quyết trận đấu.

“Lợi hại! Cam bái hạ phong!” Lý Nhị đỏ mặt, chắp tay, xám xịt đi xuống.

Thanh âm hô hào cố lên xung quanh liền chậm rãi yếu xuống, Ngụy Hợp này tất cả mọi người không phải rất quen thuộc, tự nhiên không ai cỗ vũ cho hắn.

“Người nào muốn lên thì cứ việc lên. Bất quá trước khi đi lên, nghĩ cho kĩ, Cửu Sơn Quyền của Lý Nhị lực lượng mãnh liệt, còn thua, thực lực chênh lệch cũng đừng đi tìm tai vạ.” Trình Khải ở một bên lớn tiếng nói.

“Ta tới.” Một người lên trước, nắm lấy đoản đao trong tay. “Xin lỗi, ta sử dụng binh khí.”

“Không có việc gì.” Ngụy Hợp đáp lời, bước chân lên đài, sớm muộn cũng gặp phải người cầm binh khí.

Người này loạch xoạch hai đao nhanh lẹ bổ tới Ngụy Hợp, mặc dù là dùng sống đao để tránh ngộ thương, nhưng ánh đao vẫn soàn soạt có vẻ kinh người.

Nhưng khí huyết của Ngụy Hợp đã vượt qua những người này, tốc độ phản ứng đã không phải người thường có thể theo kịp,hắn tránh né mấy lần, một cái vấp chân, làm cho đối phương mất đi cân bằng, sau đó liền tung quyền đánh trả.

Lập tức đoản đao bị đánh đến rời tay, rớt xuống đất.

Trận này lại thắng.

Ngụy Hợp đánh xong không có lui ra, tiếp tục nhìn bốn phía, dự định tiếp tục gia tăng kinh nghiệm thực chiến.

Mặc dù hắn không nói chuyện, nhưng ý tứ tất cả mọi người đã hiểu, kia chính là tiếp tục.

Rất nhanh, lại là hai người ra sân, đều bị Ngụy Hợp đánh bại.

Dưới Khí Huyết, chút tiêu sư bình thường này hắn đối phó tương đối dễ dàng.

Lúc này hắn mới khắc sâu cảm nhận được, cảnh giới Khí Huyết, đối với thực lực tăng phúc rốt cuộc lớn cỡ nào, cảm nhận được động tác của người khác chậm đi.

“Vẫn là ta tới đi.” Cuối cùng, một nữ tử dáng cao hai chân thon dài đi ra.

Nàng tên Trình Tình, cũng là người Trình gia, bất quá là họ hàng xa. Nàng không phải tiêu sư, mà là một trong hai tiêu đầu dẫn đội trong chuyến tiêu này.

“Tình nha đầu, đúng là có kịch vui để xem.” Trình Khải sờ bộ râu cười.

Hắn vừa mới còn đang suy nghĩ, mình có cần ra tay hay không. Bằng không thì Ngụy Hợp quét hết thảy mặt mũi của người cũ, vậy thì không dễ chịu lắm.

Rất hiếm có nữ tiêu sư, hơn nữa còn là tiêu đầu, phụ trách quản tiêu sư, Trình Tình thực lực bất phàm, trong Trình gia ở Thạch Kiều trấn, cũng xem như có chút thanh danh hảo thủ.

"Ta cùng không ít những nhân vật lợi hại của Thạch Kiều trấn và Nam Sơn trấn giao thủ qua, hết thảy năm tiểu bang, nhân vật lợi hại của mỗi bang, ta đều từng tới cửa. Chỉ thua một trận.

Trong tiêu cục, ta cũng có thể gần với đại tiêu đầu cùng đại thiếu gia, ngươi nếu là đánh thắng ta, toàn bộ Thạch Kiều trấn, trừ võ sư ra thì có thể đứng trong top mười."

Trình Tình mỗi chữ mỗi câu, đọc nhấn rõ từng chữ rõ ràng, hai mắt phát sáng, mắt cũng không nháy, nhìn thẳng Ngụy Hợp.

“Ngươi liên tục khıêυ khí©h người cũ, dự định giẫm lên tên tuổi đã thành danh của mọi người. Nếu như hôm nay ta không ở đây thì thôi, nhưng nếu ta ở đây, vậy liền nhất định phải quản!” Thanh âm nàng thanh thúy, âm vang hùng hồn.

Ngụy Hợp trầm mặc: “Ta không có ý này...”

“Ngươi không cần giảo biện. Người như ngươi ta nhìn thấy quá nhiều, mặt ngoài yên lặng, trên thực tế dã tâm bên trong xương còn nhiều hơn ai hết!” Trình Tình quả quyết nói.

“Ngươi hiểu lầm...”

“Ta không có có hiểu lầm, cố gắng tiến lên không có gì sai, sai ở chỗ ngươi chọn sai phương thức.”

“Ngươi có thể cẩn thận nghe...” Ngụy Hợp thanh âm không tự giác lớn lên.

“Nghe có làm được gì? Ngươi cho dù có nói ra lời gì cũng không thể che giấu loại tâm tình này của mình. Bớt nói nhiều lời!” Trình Tình đi tới nâng cao đùi.

Bạch!

Cước ảnh thoáng qua, như là rìu đánh xuống. Lần này tốc độ thế mà hoàn toàn không hề chậm hơn Ngụy Hợp.

Nàng thế mà cũng là người đột phá Nhất huyết Khí Huyết!