- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Thập Phương Võ Thánh
- Chương 12: Rời Thành (2)
Thập Phương Võ Thánh
Chương 12: Rời Thành (2)
“Thử thách?” Ngụy Hợp sửng sốt.
“Đúng vậy. Tiểu hội Vô Gian Khích này là cơ hội hiếm có, Giang Nghiêm xuất thân từ đại gia tộc, còn có thể tự phát động tổ chức tiểu hội, mời hảo thủ chúng ta cùng luyện tập. Vì vậy nếu có thể, thì nên tranh thủ tham gia…”
Trình Thiểu Cửu thật tâm cân nhắc cho Ngụy Hợp, hắn cho rằng với tâm tính của Ngụy Hợp như thế mà bị hạn chế chỉ vì tố chất, thì cũng quá đáng tiếc.
Ngụy Hợp mỉm cười. Thử thách? Một đám nhóc con còn muốn chơi trò thử thách.
Tuy rằng nghe nội dung của tiểu hội Vô Gian Khích này cũng rất hấp dẫn.
Nhưng hắn có dự tính của riêng mình.
“Đa tạ sư huynh đề cử, nhưng ta biết tố chất của mình kém, không miễn cưỡng tham gia, tự rước lấy nhục.”
Hắn bình tĩnh nói.
“Này, đệ đừng có hành động theo cảm tính, loại kỳ ngộ thế này, nếu có thể thu thêm được kinh nghiệm thực chiến thì đối với đệ sau này cũng sẽ có nhiều chỗ tốt.” Trình Thiểu Cửu khuyên.
“Không phải hành động theo cảm tính, chỉ là ta có dự tính riêng rồi, đa tạ ý tốt của sư huynh.” Ngụy Hợp lại khéo léo từ chối.
Trình Thiểu Cửu khuyên bảo mấy lần vẫn không có kết quả, cuối cùng trở lại nói với mấy người Giang Nghiêm.
“Xem ra vị Ngụy sư đệ này đúng là rất biết mình.” Tiêu Nhiên nhịn không được cười nói.
“Loại người này ta gặp nhiều rồi, bò cột leo lên, Trình sư huynh hẳn là bị hắn dây dưa đeo bám không chịu được,không để ý mặt mũi mới đề nghị với chúng ta chăng? Nhưng nếu hắn cho rằng như vậy mà có thể tham gia vào nhóm chúng ta thì sai quá rồi.” Giang Nghiêm học tư thái của cha, bình tĩnh mỉm cười.
“Không sai, Trình sư huynh nể mặt, nhưng chúng ta cũng không nhận nổi phiền phức này.” Tiêu Nhiên đồng ý.
Hắn cũng nhìn không lọt mắt những phế vật không có tố chất, một thứ đơn giản cũng phải lâu như vậy mới học được, ngu xuẩn thế thì tập quyền làm gì? Trở lại làm ruộng không phải thu hoạch tốt hơn sao?
Khương Tô không lên tiếng, căn bản không thèm để ý, tự mình luyện da.
Trình Thiểu Cửu không có gì để nói, chỉ có thể cười khổ.
Hắn muốn giải thích Ngụy Hợp không phải người như thế, nhưng nhìn sắc mặt mấy người này, có giải thích cũng tốn công.
Họ căn bản nhìn Ngụy Hợp không lọt mắt. Cố gắng đưa người vào để bị khinh bỉ, còn không bằng bỏ đi,miễn cho đến lúc đó khí huyết dâng trào lại dẫn xuất tai họa cũng phiền toái.
Chỉ là, trong lòng hắn thở dài, vì thấy Ngụy Hợp mất đi cơ hội này mà cảm thấy tiếc hận.
Phải biết rằng tiểu hội Vô Gian Khích này là một cơ hội tốt giúp các hảo thủ tăng cường kinh nghiệm thực chiến.
Bởi vì tiểu hội Vô Gian Khích còn có các môn hạ đệ tử chủ chốt của các võ sư khác.
Đối với các loại công pháp, tăng cường giao thủ lịch duyệt cũng có trợ giúp rất lớn.
Đáng tiếc…
Ngụy Hợp lại không có cảm giác tiếc nuối gì.
Sau khi bàn bạc với tam sư huynh Trình Thiểu Cửu xong, nhân dịp Trình gia chưa có công việc chính thức, hắn đã tiếp nhận một số công việc hộ tiêu đường ngắn, dự định đi học hỏi kinh nghiệm trước.
Đây là công việc thời vụ của Trường Phong tiêu cục. Thù lao không ít, một chuyến năm trăm lượng, thêm một thạch gạo và mười cân thịt lợn. Một ngày là xong.
Công việc này là áp tải hàng hóa từ nội thành đến một chỗ ở ngoại thành gần Minh Đức tự.
Sở dĩ hắn nhận công việc này là vì sẽ phải đi qua Minh Đức tự, đây là nơi cha mẹ hắn mất tích.
Dù sao hắn cũng phải đi điều tra lại một chút.
Đơn độc một người rời thành, hắn lo sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng nếu là đi theo đội ngũ của Trường Phong tiêu cục, khả năng an toàn sẽ cao hơn.
Ngụy Hợp cũng nghe ngóng Trường Phong tiêu cục, không giống như trong mấy bộ phim truyền hình mà kiếp trước đã xem, cứ vận tiêu là sẽ xảy ra chuyện. Trường Phong tiêu cục là tiêu cục lớn, mười chuyến tiêu cũng hiếm khi có một chuyến xảy ra chuyện.
Có nhiều sơn tặc trộm cướp sẽ cho họ chút mặt mũi. Giao lộ phí xong là có thể đi qua.
Vì vậy hắn không nghĩ lần này mình đi sẽ xảy ra chuyện. Dù sao thì tỷ lệ xảy ra chuyện cũng rất nhỏ.
Mà đúng lúc, Ngụy Hợp cũng dự định nhân cơ hội này, tận mắt nhìn xem sự nguy hiểm ở bên ngoài thành vẫn được lưu truyền rốt cuộc thực hư thế nào.
Ba ngày sau.
Ngụy Hợp mặc một thân áo khoác ngắn của Trường Phong tiêu cục, áo xám bên ngoài có thêm hai chữ Trường Phong, thoạt nhìn vừa đơn giản lại vừa đẹp mắt.
Dù sao bọn họ cũng là được thuê ngắn hạn, không thể làm riêng cho mỗi người một bộ đồng phục được. Loại áo này giống như áo choàng ngắn, cho dù cao thấp mập ốm thế nào đều có thể dùng được.
Còn có thể sử dụng được nhiều lần,một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Cổng Phi Nghiệp thành rộng lớn, từ từ ngang qua đầu Ngụy Hợp.
Hắn đi theo phía sau đội tiêu cục, bên hông đeo một thanh đoản đao khô ráp.
Nó không được sử dụng để chiến đấu,mà được sử dụng để làm sạch bụi rậm, cỏ dại và côn trùng độc.
Tiếng bánh xe gỗ lộc cộc lăn trên mặt đường. Ngụy Hợp lấy trong ngực ra một túi nước, sau đó lại lấy một bọc giấy, từ trong đó lấy ra một miếng thịt màu vàng được hong khô, nhét vào miệng cẩn thận nhai.
Đây là thịt Ngân Vẫn Huyền Xà hắn mới lấy ở chỗ tam sư huynh, mặc dù là phơi khô, ít chất dinh dưỡng hơn một chút, nhưng ăn một miếng to bằng lòng bàn tay, là đủ lượng cơm một bữa rồi.
Trong mấy ngày này, Ngụy Hợp không khách khí lĩnh một tháng khẩu phần lương thực, cũng chính là bọc giấy trong ngực.
Theo tính toán của Trình Thiểu Cửu, bao thịt khô này ít nhất có thể ăn được trong nửa tháng.
Chỉ là hắn hoàn toàn không ngờ được, theo kiểu ăn của hắn, chỉ mười ngày là đã hết sạch.
Ngụy Hợp uống một ngụm nước, nuốt miếng thịt khô trong miệng xuống, mở cổ áo nhìn xuống ngực.
Phá Cảnh châu đã có một màu đen khoảng bằng hạt gạo, bắt đầu từ từ thay đổi màu sắc.
Ngân Vân Huyền Xà này quả nhiên hiệu quả rất tốt.
Trước đây ăn thịt Kim Tiền trùng, thì ít nhất phải hai tuần mới đạt được mức này. Mà bây giờ, chỉ có ba ngày đã xuất hiện sự đổi màu. Quả thật rút ngắn thêm biết bao nhiêu.
“Không tồi không tồi, kiên trì, nói không chừng hai tháng sau đã có thể tích lũy đầy.” Ngụy Hợp tràn đầy chờ mong.
Sau khi trải nghiệm sự thay đổi của khí huyết ở tầng Ngưu Bì, hắn càng thêm hiếu kì với sự biến đổi ở cảnh giới tiếp theo.
Lúc này, đoàn xe của tiêu cục chậm rãi, vững vàng rời khỏi cổng thành, đi dọc theo quan đạo, hướng về phía ngoại thành xa xa.
Ngụy Hợp đi ở bên cạnh đoàn xe, nhìn xung quanh ngoại thành.
Ở ngoài Phi Nghiệp thành.
Sát bên tường thành là từng khoảnh ruộng, xa xa có thể thấy nông phu đang dẫn trâu canh tác. Đất ruộng vuông vắn như từng khối đậu hũ, một khoảnh nối tiếp một khoảnh, kéo dài tới tận chân trời.
Còn ở xung quanh ruộng, chính là rừng núi rậm rạp. Xa xa sau đồi núi, chính là những dãy núi nối nhau chạy dài.
Lão tiêu sư tiêu cục Trần Thạch Ngưu đi bên phải Ngụy Hợp, là một lão nhân có kinh nghiệm dày dặn. Nhìn thấy vẻ mặt Ngụy Hợp, lão hơi mỉm cười.
“Có phải tưởng bên ngoài thành thì chỗ nào cũng nguy hiểm, nên cả cổng thành cũng không dám bước ra?”
“ Ừm.” Ngụy Hợp quả thật rất bất ngờ.
“Ngoài thành thật sự rất nguy hiểm, nhưng không phải chỗ này. Ít nhất là trong phạm vi mười dặm từ tường thành, đều an toàn. Ra khỏi phạm vi mười dặm thì…., khà khà.”
Trần Thạch Ngưu híp mắt nhìn quan đạo phía trước, nếp nhăn trên mặt theo bước đi mà rung lắc một chút.
“Lúc còn trẻ, lần đầu tiên ta đi áp tải hàng, cũng nghĩ giống như ngươi vậy. Ngoài thành đều là sơn tặc mã phỉ, mãnh thú độc trùng đâu đâu cũng có, nguy hiểm đến mức không sống nổi.”
“Nhưng mà, sau này đi ra mới biết, nguy hiểm hay không nguy hiểm, thì còn phải xem ngươi là ai.”
“Trần thúc, vậy là có ý gì?” Ngụy Hợp không hiểu liền hỏi.
“Ví dụ như,Trường Phong tiêu cục chúng ta, là một trong Tam đại tiêu cục của Phi Nghiệp thành, đối với các đoạn đường đã chuẩn bị trước, uống rượu kết bái với không ít hào tộc bang chủ, mọi người cũng sẽ nể tình một chút. Vì vậy đi trên đường, lo lắng chính là mãnh thú độc trùng, phòng bị tốt những cái này thì cũng khá dễ dàng.”
Trần Thạch Ngưu cười nói, “Còn những mảnh ruộng bốn phía này, ngươi thấy những nông phu đang chăm chú cày ruộng, nhưng thật ra chín mươi chín phần trăm ruộng đất này đều không phải của họ.”
“Vậy là…?" Ngụy Hợp thuận thế hỏi.
“Là của các lão gia trong nội thành.” Trần Thạch Ngưu đáp một câu, vẻ mặt có chút ước ao không nói rõ được.
“Trong nội thành là chỗ tốt, các loại rượu ngon thuốc uống, cái gì cũng có. Nhưng mà, cái gì cũng phải cần tiền.”
“Hiện nay ta thấy, tiền cũng không dễ dùng.” Một tiêu sư bên cạnh lắc đầu nói, “Năm ngoái một lượng bạc còn có thể mua được một vò Dương Cốt Tửu, giờ một lượng chỉ đủ mua nửa vò.”
“Cũng không đúng, phải nói là tiền càng ngày càng tệ.” Một tiêu sư khác cảm thán.
“Cho nên bây giờ lão đại đã đổi tiền công thành thịt, miễn cho mấy huynh đệ phàn nàn đúng không?” Trần Thạch Ngưu cười nói.
“ Lão đại nhân nghĩa.”
“Không sai, lão đại thật phúc hậu.”
Lập tức xung quanh là những tiếng khen tặng Trường Phong tiêu cục.
Ngụy Hợp yên lặng nghe, không nói gì nữa, chỉ là người đứng xem. Đồng thời cũng nâng cao cảnh giác, quan sát tình huống quanh mình.
Vì chuẩn bị cho lần hộ tiêu này, hắn đã chèn ở trước ngực vào sau lưng một khối gỗ chắc để phòng tên và ám khí.
Chỉ cần không đánh vào đầu, còn những nơi khác đã có gỗ chắn, hắn có thể giảm tỉ lệ bị thương.
Đội ngũ tiêu cục một đường tiến bước, bởi vì quãng đường ngắn, chỉ một ngày là xong, khoảng cách cả đi và về cũng chỉ mất mười dặm đường.
Vừa lúc đến ranh giới phòng vệ của thành.Ngụy Hợp một đường cảnh giác, lại không có đất dụng võ. Ở bên ngoài thành mọi thứ đều rất an bình.
Trên quan đạo thỉnh thoảng còn thấy mấy người nhà giàu ra ngoài ngắm cảnh.Còn có lính tuần tra đi ngang qua.
Những người trước còn tốt, cũng không khác gì so với mấy người giàu trong thành. Nhưng còn lính tuần tra, lại khiến Ngụy Hợp có cảm giác trầm mặc.
Những lính tuần tra này, người nào cũng xanh xao vàng vọt, bước đi uể oải, trong tay có người cầm binh khí, còn có người để tay không.
Họ mặc một chiếc áo màu vàng, bên ngoài có mảnh giáp đơn sơ cũ nát, chỉ có thể bảo vệ được trước ngực và sau lưng, còn lại thì trống không.
Thậm chí Ngụy Hợp còn nhìn giày của những lính tuần tra này, đều là những đôi giày vải rách lộ cả ngón chân.
Chỉ có đầu mục dẫn dắt cả đội, trang phục có ra dáng hơn một chút, nhưng cũng chẳng đáng nhắc đến.Chỉ là binh khí hoàn chỉnh hơn một chút, áo giáp trên người mới hơn một chút, trên chân đi một đôi ủng đen bằng vải, chỉ đến thế mà thôi.
Nhìn thấy những binh sĩ này, Ngụy Hợp căn bản không tin rằng Phi Nghiệp thành có thể an toàn nhờ vào họ.
Đội ngũ không ngừng hướng về phía trước, xe hàng thỉnh thoảng đè lên một hòn đá tạo thành tiếng lạo xạo.
Dần dần, sắc trời vừa chuyển sang buổi chiều thì đội tiêu cục cũng đến nơi.
Theo quy củ, họ sẽ ở đây nghỉ ngơi một lát, dưỡng sức xong thì sẽ trở về.
Ngụy Hợp cũng nhân khoảng thời gian này, hỏi thăm Trần Thạch Ngưu một chút, sau đó một mình đi tới Minh Đức tự.
Nếu ở phạm vi mười dặm ngoài thành đều an toàn, vậy tại sao cha mẹ lại mất tích ở Minh Đức tự?
Nếu đã đến đây, Ngụy Hợp muốn nhanh chóng điều tra một chút.
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Thập Phương Võ Thánh
- Chương 12: Rời Thành (2)