Mặt trời chói chang, vạn dặm không mây.
Đại Nguyên, Vân Châu, Phi Nghiệp thành.
Chi!
Một con chim với bộ lông trắng và chiếc mỏ đen bay lượn trên mặt đất và sà xuống.
Nặng nề lướt qua những bức tường và tháp cổ dày.Nó giảm tốc độ và hạ cánh nhẹ nhàng trên tòa tháp màu đỏ sẫm cao nhất thành, vừa rỉa lông vừa nhìn xuống.
Trong thành là những tòa kiến trúc màu xám xếp thành cụm với những ban công khác nhau.
Các phòng ốc lầu các vàng nhạt nối tiếp nhau,đại viện thì có mái hiên vểnh lên khắp nơi đều có thể nhìn thấy.Ở trung tâm là một quảng trường khổng lồ.
Nền của quảng trường được lát bằng gạch đá rộng hơn một mét, có những hoa văn quái dị khổng lồ, rất rõ ràng.
Đây là một không gian rộng lớn được sử dụng để tổ chức các phiên chợ vào các ngày trong tuần.
Lúc này có một đám đông rất đông người đến xem, nghe ngóng.
Ở giữa quảng trường là một sàn gỗ đơn sơ, có một đạo nhân áo trắng tóc bạc, tay cầm phất trần, cao giọng giảng đạo.
“Học đến chí sĩ, thi hơn mười lần, trở thành Ngũ đế thị vệ, tam giới chắp tay…”
“Ngươi người học sĩ, uế khí chưa tiêu, thể chưa động thật…”
“Ồ! Đến rồi đến rồi!!”
Có người trong đám đông thấp giọng kêu.
Ngay sau đó, có một đạo nhân tay nâng chậu gỗ, từ bên trong lấy ra từng miếng tiền đồng, cất bước một đoạn thì dừng lại, lập tức quăng từng miếng tiền đồng về dưới sàn gỗ.
Hắn quăng không nhiều, nhưng vẫn làm cho cả đám người bên dưới vội vàng cúi xuống nhặt.
Ngụy Hợp chen trong đám người,xa xa nhìn lão đạo đang giảng đạo trên đài cao.
Ngụy Hợp cao một mét bảy, môi hơi đen, khuôn mặt bình thường, non nớt, mặc áo vải bố ngắn, trên chân là một chiếc giày vải đen vẫn coi như là lành lặn.
Nhìn lão đạo trên sàn gỗ.Hắn chỉ dừng lại một chút, liền nhấc khô dầu mới mua trên tay đi về nhà.
Vừa chen tách đoàn người, hắn vừa phải chịu đựng những loại mùi khó chịu xung quanh truyền đến rất khó ngửi.
Mùi mồ hôi, mùi chân thối, mùi nước bọt, thậm chí còn có cả chút mùi phân và nướ© ŧıểυ.
Ngụy Hợp cúi đầu nhìn về phía bên phải thì thấy một đống phân chó đã bị giẫm nát,hắn bước nhanh hơn.
Băng qua quảng trường, rẽ vào các con phố, rồi đi qua một vài con hẻm đầy tro và rác màu vàng.
Ngụy Hợp rất nhanh trở về ngôi nhà duy nhất của mình trong thành trì này.
Ngôi nhà nằm trong một con hẻm nhỏ, một trong những dãy nhà gỗ nhỏ dột nát.
Bên ngoài cửa nhà còn phơi mấy bộ quần áo đã bạc màu, trong đó có cả đồ nam và nữ với các màu sắc khác nhau.
Ngụy Hợp đẩy chiếc ghế gỗ mục nát chặn ở cửa, đi vào căn phòng âm u.
“Nhi tỷ, ta về rồi.” Hắn lớn tiếng gọi.
Trong góc nhà, một cô nương gầy yếu đứng lên.
Nàng đang giặt quần áo nàng xoắn tay áo lên, bàn tay ướt đẫm, đưa tay vuốt tóc, mỉm cười nhìn Ngụy Hợp.“Sao hôm nay về sớm thế, Tiểu Hợp?”
“Nay được nghỉ sớm nên về luôn.” Ngụy Hợp giải thích.
“Trước đó việc tu sửa chủ phòng ở Mộc gia cũng xong rồi sao?” Nàng đi tới cửa, tia sáng chiếu lên người nàng, lộ ra một khuôn mặt thanh tú, tuy da thịt thô ráp, chất da cũng hơi kém, nhưng cân đối hài hòa.
Nàng là Ngụy Oánh, là nhị tỷ của Ngụy Hợp.
Ngụy Hợp còn một người đại tỷ, tên là Ngụy Xuân, đồng thời là trụ cột trong nhà hiện nay đang trà trộn trong Hắc Thủy bang.
Cái này cũng là then hốt khiến Ngụy gia duy trì sự yên ổn tương đối ở đây.
"Đã sớm làm xong và còn sửa mấy gian phòng khách khác”. Ngụy Hợp trả lời.
Hắn đến thế giới này đã mấy tháng,lúc đầu thì mê man mờ mịt, giờ thì đã bình tĩnh tiếp thu.
Lại cho tới bây giờ vì cuộc sống mà bôn ba, hắn cũng đã ở đây ba tháng.
Ba tháng, thật sự rất nhanh.
Phụ mẫu Ngụy Hợp sống rất khỏe mạnh,hắn còn có hai tỷ tỷ.
Đại tỷ Ngụy Xuân đối với hắn vô cùng tốt, nhị tỷ Ngụy Oánh cũng đối với hắn rất tốt, hơn nữa phụ mẫu hắn cũng giữ mọi điều tốt đẹp cho hắn.
Tư tưởng trọng nam khinh nữ, lại thêm gia đình nghèo khó,phụ mẫu Ngụy Hợp sau khi sinh hai nữ nhi mới sinh được mỗi một nam nhi là Ngụy Hợp, nên cả nhà đối với Ngụy Hợp đều vô cùng coi trọng.
“Đại tỷ còn chưa về, tiểu đệ, dạo này ra ngoài cẩn thận chút, trước ta đi ra ngoài tìm việc may vá thì nghe được tin có nhà nửa đêm bị trộm.” Ngụy Oánh hạ thấp giọng, ánh mắt có chút lo lắng.
“ Đại tỷ còn chưa về sao? Mà nhà kia bị trộm bao nhiêu?” Sắc mặt Ngụy Hợp hơi động.
“Mới nhận tiền công, nghe nói có một nửa. Số còn lại căn bản không đủ để gia đình kia sống… Còn có nhà ở đối diện khu hẻm ổ chuột, hôm qua cũng có người bị cướp. Hơi phản kháng một chút mà ngón tay cũng không còn.”
“Lại là nửa đêm trộm, bang trộm trước kia không phải đã rời đi rồi sao?” Ngụy Hợp hỏi.
“Không biết… Có thể là những tên trộm cướp mới tới.” Ngụy Oánh thở dài, cầm lấy một bộ y phục, lấy kim khâu bắt đầu may vá.
“Ngược lại đệ ở bên ngoài, mọi chuyện nhường nhịn, nhất định phải cẩn thận. Nếu gặp cướp thì cứ để cho hắn cướp, trong nhà còn chúng ta, sẽ không để đệ bị đói.” Nhị tỷ Ngụy Oánh cẩn thận dặn dò.
“Ta biết rồi.” Ngụy Hợp gật đầu.
Thần sắc hắn có chút thẫn thờ.
Hắn xuyên qua thế giới này trùng sinh thành một thiếu niên Ngụy Hợp bình thường không có gì đặc biệt.
Hắn cũng không phải không có nơi dựa dẫm.
Chỉ là thứ để dựa dẫm này, hiện tại không có cách nào khởi động.
Đó là một hạt châu, hoặc là nói,một hạt châu đồ án, khắc ở vị trí trái tim giữa l*иg ngực hắn.
Theo ký ức trong đầu hắn, hạt châu tên là Phá Cảnh châu.
Mà năng lực, cũng rất đơn giản.
Đó chính là phá cảnh.
Khi nó tích lũy đủ năng lượng, liền có thể trợ giúp hắn phá mở các cảnh giới công pháp.
Hắn sở dĩ biết điều này, là vì khi hắn xuyên qua, hạt châu đã lưu lại ký ức trong đầu hắn.
Còn sự thật thế nào, thì còn phải chờ.
Sau khi Phá Cảnh châu tích lũy năng lượng xong, sẽ từ màu bán trong suốt trở thành đen nhánh.
Mà hiện tại, đã qua hơn ba tháng, Ngụy Hợp vẫn không thấy hạt châu biến thành màu đen.
Chỉ là thỉnh thoảng có thêm chút sắc nâu.
Cũng như vậy, bây giờ hắn mỗi bữa cơm chỉ miễn cưỡng ăn no, căn bản không có năng lượng dư thừa tích góp cho hạt châu.
Hạt châu này cần năng lượng, chủ yếu dựa vào việc ăn uống hằng ngày của hắn, từ đồ ăn dư thừa chuyển hóa thanh tinh khí, hấp thụ và tích lũy.
Lúc đầu, Ngụy Hợp còn có chút hi vọng với thứ này, nhưng sau đó, đã ba tháng trôi qua, hi vọng kích động, bây giờ cũng chậm rãi trở thành hờ hững.
Nằm xuống giường nghỉ ngơi, trong nhà có ba chiếc giường,cha mẹ một cái, đại tỷ nhị tỷ ngủ chung với nhau, hắn một cái.
Trong căn nhà chưa tới sáu mươi mét vuông, ba cái giường chen chúc một chỗ, những chỗ khác còn bàn ghế bếp núc, vô cùng chật chội.
Nhưng đây đã là gian nhà gia cảnh ở dạng trung đẳng rồi.
Ngủ một lúc, Ngụy Hợp đứng dậy, dự định đi loanh quanh.
Hắn có Phá Cảnh châu, hi vọng có cơ hội luyện ra công phu tán thủ, sau đó dùng Phá Cảnh châu phá cảnh tăng công phu.
Có thể hiện tại, công phu tán thủ cái gì cũng không tìm được, đại tỷ ở Hắc Thủy bang, cũng chỉ dựa vào thái độ liều lĩnh, ra tay tàn nhẫn, mới miễn cưỡng trụ lại được.
Mà Phá cảnh châu cũng không có động tĩnh gì.
Ngụy Hợp trong lòng cảm thấy bất lực, liền mỗi ngày sau khi xong việc, cũng đi loanh quanh vài vòng trong thành.
Hắn nhỏ người, y phục cũ nát, vừa nhìn cũng biết không có tiền, ngược lại cũng không có ai tìm hắn gây phiền toái.
Lúc rời giường thấy nhị tỷ Ngụy Oánh đã nằm nhoài trên chiếc bàn duy nhất trong nhà ngủ.
Ngụy Hợp cẩn thận ra ngoài, đóng cửa phòng, dọc theo cửa nhà đi ra khỏi ngõ nhỏ.
Khục khục…
Mới ra khỏi ngõ, bên ngoài truyền đến từng tiếng ho khan
Hắn ngẩng đầu nhìn, thấy người láng giềng thường cùng ra ngoài tìm việc với nhị tỷ Ngụy Oánh, chính là Trương tỷ đang dùng tay che miệng, cúi đầu ho khan không ngừng.
“Tiểu Hợp, đứng xa ra một chút.” Bên cạnh có người kéo hắn một cái.
Người kéo hắn là một lão đầu thấp lùn tay cầm tẩu thuốc.
Lão mặc một chiếc áo trắng ướt mồ hôi, lôi kéo Ngụy Hợp ra đầu hẻm, lại đi xa thêm vài bước.
Sau đó mới hạ thấp giọng, sắc mặt khó coi.
“Gần đây trong thành có ôn họa… Trương gia muội tử cũng không biết chuyện gì xảy ra, mấy ngày trước trở về cứ luôn ho khan. Con phải cẩn thận một chút, đừng để bị lây nhiễm, cũng bảo nhị tỷ nhà con cẩn thận một chút.”
“Đa tạ Vương gia gia.” Ngụy Hợp rùng mình, chuyện ôn dịch trước kia hắn từng nghe thấy ở thành bắc, vậy mà bây giờ đã đến thành mình.
Ba tháng này, hắn cũng đã nỗ lực thử dùng tư duy tiên tiến của người “xuyên qua” trợ giúp người trong nhà giải quyết vấn đề kinh tế.
Đáng tiếc, cũng toàn thất bại.
Cho dù dùng cách gì, ở trong thành trì này đều bị một vấn đề ảnh hưởng.
Đó chính là bang phái.
Ở khu dưới đều có phân chia địa bàn, mỗi bang phái quản lý các khu vực khác nhau.
Mở cửa tiệm cũng được, buôn bán nhỏ cũng được, đều phải giao tiền cho bang phái quản lý. Không có bối cảnh lớn, làm ăn hơi hơi tốt một chút, sẽ lâp tức bị nhìn trúng.
Sau đó kết quả chính là, hoặc là làm ăn xong tặng cho người khác, chính mình thành người làm công.Hoặc là mỗi tháng giao một số tiền lớn, vừa cực khổ vừa chỉ có thể lấy công làm lãi.
Đây là thời đại mà chỉ cần bình dân có chút tiền, sẽ bị nhìn chằm chằm ác liệt.
Ngụy Hợp không dừng lại, nhanh chóng rời khỏi ngõ nhỏ, xuyên qua những con đường trong thành, hắn rất nhanh đã đến một khoảnh sân cũ kỹ xám xịt.
Trong nhà không ngừng truyền đến tiếng đọc sách. Thỉnh thoảng còn có tiếng ông lão trầm thầm răn dạy.
Ở cửa sân lớn, có một tấm bảng, trên đó viết ba chữ lớn “Giang Kinh Đường” màu đỏ.
Ngụy Hợp đi dọc theo tường, tìm một khoảng đất thích hợp, đặt mông ngồi xuống, dựa vào tường lẳng lặng nghe.
Giang Kinh Đường, là nơi các gia đình có tiền trong thành đưa con đến để học.
Có người nói phu tử trong này cũng đều là các tú tài đã từng thi đậu công danh.
“Chữ ở đây cũng đã biết cơ bản gần đủ rồi. Bất kỳ địa phương nào, chữ viết và kiến thức là cũng thứ phải nắm giữ đầu tiên.”
Ngụy Hợp cúi dầu dùng ngón tay viết lung tung chữ trên mặt đất đầy tro bụi, luyện tập các chữ mới học được.
“Ngụy Hợp!” Bỗng nhiên một hài tử để tóc sừng dê lén lút chạy đến cạnh hắn kêu lên.
“Đây là ngày hôm nay.” Hài tử tóc sừng dê đem một cuộn giấy giấu trong l*иg ngực ném tới lòng Ngụy Hợp.
“Quy tắc cũ, nửa lượng bạc.” Ngụy Hợp bình tĩnh nói.
“Được được được! Huynh làm nhanh một chút, sáng mai phu tử bắt nộp rồi.” Tóc sừng dê hạ giọng nói, từ trong ngực lấy ra một khối bạc vụn, ném cho Ngụy Hợp. Sau đó ngênh ngang rời đi.
Đây là làm bài tập hộ.
Ngụy Hợp lúc đến học trộm tiện thể nhận mấy đơn hàng.
Tóc sừng dê tên là Lý Biện, là nhi tử độc nhất của một phú thương trong Phi Nghiệp thành, ra tay vô cùng xa hoa.
Ngụy Hợp thu hồi bạc vụn, tính toán một chút.
“Cứ như vậy, cũng gần đủ học phí đến chỗ Trịnh lão đầu học Hồi Sơn Quyền rồi.”
Đã có ngón tay vàng, hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ biện pháp.
Thông tin về Phá Cảnh châu, là phá cảnh công pháp, Ngụy Hợp đã thử với mấy chiêu thức tán thủ mà đại tỷ huấn luyện, nhưng đều vô dụng.
Sau khi đại tỷ đến nơi đó, hắn biết được trên thế giới có một nhóm người, nắm giữ một loại pháp môn tên là Nội Luyện Pháp.
Đám người này mới thật sự là cao thủ thế gian, giống như chỗ Hắc Thủy bang của đại tỷ, bên trong có rất nhiều cao thủ.
Chỉ là Nội Luyện Pháp không dễ truyền cho người khác. Ngụy Hợp cũng đã nhờ quan hệ của đại tỷ, tìm hơn một tháng, mới ở phụ cận tìm được người có thể truyền thụ Nội Luyện Pháp, cũng chính là Trịnh lão đầu.
Nhưng ở đó học phí có thể không thấp.