Trời xuân nhiều mưa tuyết, từ lúc qua kinh trập đến giờ khí hậu lúc nóng lúc lạnh, mây đen chồng chất bao phủ bầu trời, có lúc mưa nhỏ tí tách, có lúc mưa to giàn giụa, mưa ít hay mưa nhiều còn tùy thuộc vào tâm trạng của ông trời.
Mang theo nước mưa hướng vào nhà, trong nháy mắt liền đọng thành một vũng nước trước cửa chính, qua nửa giờ, mưa vẫn như trước không nhẹ đi xíu nào. Hứa Niệm giữ Cố Dung lại ăn tối, buổi chiều gói sủi cảo cuối cùng cũng có ích. Nàng tiếp tục pha chế nước dùng, dấm chua, xì dầu, hai đến ba muỗng nhỏ dầu vừng, tỏi giã ra để riêng trên bàn, ai muốn ăn thì lấy. Nghĩ đến yêu cầu vóc dáng đối với người mẫu rất cao, ở phương diện ăn uống cực kỳ nghiêm khắc, nàng chỉ luộc một ít, mỗi người mười cái sủi cảo.
Cố Dung trên bàn ăn khá quy củ, nhai kỹ nuốt chậm, tuân thủ nghiêm chỉnh quy tắc khi ăn không nói chuyện.
Bữa cơm tối kết thúc trong không khí tương đối im lặng.
Bởi vì mưa không đi được, Cố Dung ở lại đây ngủ một đêm.
Hứa Niệm tìm bộ đồ ngủ mình không mặc, lấy đồ dùng vệ sinh cùng khăn lông hoàn toàn mới đưa sang phòng cho Cố Dung
"Những thứ này đều chưa từng dùng qua, nếu dì cần gì có thể trực tiếp sang phòng bên tìm em." Nàng đặt đồ lên bàn, chỉnh ngay ngắn từng cái.
Cố Dung cởϊ áσ khoác, cố nén cảm giác hơi lạnh, không tự giác rời xa chỗ cửa có gió thổi. Hứa Niệm thoáng nhìn, không chút biến sắc lùi tới cạnh cửa, dùng thân mình chắn gió nói: "Vậy dì tắm trước đi, em phải đi làm bài tập."
Cố Dung gật đầu: "Cám ơn."
"Nghỉ sớm một chút." Hứa Niệm nhỏ giọng nói, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đứng vài giây mới xoay người về căn phòng sát vách.
Phòng này khá nhỏ, bên trái giường là kệ sách, trên kệ chất đầy tài liệu cùng những quyển sách cũ, bên phải giường là cửa sổ, dưới cửa sổ đặt chiếc bàn học bằng gỗ sơn màu đen, bên trên bày ra vô số bản vẽ. Trong trường giao bài tập cuối tuần, nàng nhân lúc rảnh rỗi đã làm từ sớm, buổi chiều đã chỉnh xong số liệu cùng bản thảo sơ bộ, đêm nay có thể bắt đầu vẽ.
Nàng ngồi xuống trước bàn, mới vừa bố trí dụng cụ xong bỗng nghe được tiếng cửa mở sát vách. Nhà cũ cách âm không tốt, động tác mạnh một chút cách hai bên cửa vẫn có thể nghe thấy, chỉ chốc lát sau bên kia lại truyền đến tiếng đóng cửa.
Cầm bút hồi lâu, Hứa Niệm nhấc mí mắt, vẫn ngồi bất động. Ngoài trời tối đen bỗng đánh xuống tia chớp dọa người giật thót, rọi sáng thành thị trong đêm mưa, lúc sau lại tiếp tục tối đen hun hút.
Nhìn theo ánh đèn trắng loáng rọi qua cửa sổ có thể nhìn thấy nước mưa rơi vào cành cây ngọc lan bắn lên tấm kính, từng chút từng chút liên tiếp không ngừng.
Qua một lúc lâu, trên bản vẽ vẫn chỉ có vài nét bút mơ hồ. Tia chớp lại lóe lên phía chân trời nhưng không có tiếng sấm ầm ầm. Hứa Niệm dừng bút, đứng dậy tìm áo khoác dài trong ngăn kéo.
Cửa phòng bên cạnh nửa mở nửa đóng, tiếng nước trong phòng tắm rõ ràng, cửa phòng tắm là cửa gỗ, đã đóng lại liền hoàn toàn không nhìn thấy tình hình bên trong. Hứa Niệm đi vào phòng, đặt áo khoác ở đầu giường, lúc định đi ra ngoài bỗng bên khóe mắt nhìn thấy chiếc khăn màu vàng đơn giản treo ở cạnh bàn.
Đó là khăn lông nàng đưa cho Cố Dung, giờ phút này đang treo chênh vênh ở kia, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống đất.
Cố Dung quên đem theo khăn rồi.
Hứa Niệm ngẩn ra, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm chiếc khăn lung lay sắp rớt kia, trong lòng xoắn xuýt. Gió từ ngoài cửa cuốn vào, thổi khăn lông bay lên, nàng lanh tay lẹ mắt theo bản năng khom người tới chụp. Cầm chiếc khăn trên tay như cầm cục than, Hứa Niệm muốn đặt xuống nhưng dường như có sức lực vô hình nào đó dán chiếc khăn dính chặt lên tay nàng.
Có nên vào đưa khăn cho cô ấy không? Đưa hay không đưa, đây là một vấn đề lớn.
Nàng dựa vào vách tường lạnh lẽo, tầm mắt thi thoảng lướt qua khắp phòng, trên mặt không chút gợn sóng nhưng đôi tay không nhịn được dùng sức nắm chặt.
Tiếng mưa rơi đan xen tiếng nước chảy, hòa quyện vào nhau hòa hợp đến lạ kỳ.
Trong phòng tắm, Cố Dung đứng ở vòi hoa sen tắm rửa, nước nóng từ trên xối xuống lưng lan tràn đến tứ chi, vừa ấm áp lại thư giãn. Là người mẫu, tỉ lệ cơ thể của Cố Dung đương nhiên vô cùng hoàn hảo, đôi chân thon dài, mông cao, eo thon gợi cảm, cả cơ thể không có một chút thịt thừa, hướng lên trên một chút, núi cao hồng nhụy, không lớn không nhỏ, vừa đủ thích hợp.
Cô ngẩng cổ thư giãn một chút, đưa tay khóa nước, lau mặt, sợi tóc ướt ngượng ngùng dán sát vào phần lưng trơn bóng, nước dọc theo cơ thể từng giọt từng giọt chảy xuống.
Móc bên trái có treo khăn, cô đi tới nửa bước vươn tay lấy, chạm tới chiếc khăn ẩm ướt liền sửng sốt một chút. Đây là chiếc khăn từng được sử dụng qua rồi.
Chiếc khăn lông ướt này không cùng màu với chiếc khăn mà Hứa Niệm đưa cho cô, một cái màu xanh một cái màu vàng, đây rõ ràng là khăn của Hứa Niệm. Cô trước giờ không thích sử dụng chung đồ với người khác, nhưng mà hiện tại mới tắm xong cả người đều là nước, không lau khô làm sao mặc quần áo...
Cô nhíu mày, nhìn chiếc cửa gỗ đang đóng chặt, phân vân do dự.
_
Cuối cùng Cố Dung lựa chọn cầu viện.
Hứa Niệm thẳng tắp nhìn chằm chằm cánh cửa kia, đứng dựa vào tường nửa phút mới chậm rãi đi tới, giơ tay gõ cửa. Bên trong truyền đến tiếng bước chân đạp nước, nàng không dám nghe âm thanh đó, tinh thần hơi hơi hoảng, cuối cùng thấy cánh cửa mở ra một khe nhỏ.
Một cánh tay dính nước vươn ra, đốt ngón tay dài nhỏ, trên mu bàn tay còn mang theo vài giọt nước, theo mu bàn tay hướng lên là nửa cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn, khí nóng trong phòng tắm nhân lúc mở cửa thi nhau bay ra ngoài.
Hứa Niệm lơ đãng nhìn thấy áo ngực màu đen treo trên móc phía trong phòng tắm, đầu óc đột nhiên dại ra, nhưng vẫn nhanh chóng đưa khăn tắm không dám chần chừ. Cửa ngay lập tức đóng lại, trước mắt nàng chỉ còn lại hoa văn kiểu cũ trên cánh cửa gỗ.
Hứa Niệm cảm thấy mình thật sự rất kỳ quái, nhìn thấy đồ vật rõ ràng rất bình thường không có gì lạ, người ta có mình cũng có, nhưng vẫn không khống chế được bản thân suy nghĩ lung tung.
Sấm sét đột nhiên giáng xuống giật thót, ầm ầm nổ vang, đây là trận sấm mùa xuân đầu tiên của G thị sau mười sáu năm. Hứa Niệm sợ hết hồn, đột nhiên tỉnh lại khỏi mớ suy nghĩ xa xôi.
Lát sau, nàng trở về phòng mình.
Khúc nhạc dạo ngắn này vẫn chưa ảnh hưởng gì đến Cố Dung. Tắm xong sấy khô tóc, vào phòng thấy áo khoác dài đặt ở đầu giường, cô thoáng sửng sốt một chút sau đó đóng cửa, xếp lại quần áo vừa thay ra rồi lên giường nằm.
Sấm đánh đến nửa đêm cuối cùng cũng yên tĩnh, mưa cũng nhỏ dần, bên trong căn phòng nhỏ, Hứa Niệm tắt đèn bàn, đặt bút xuống, lấy quần áo ngủ tiến vào phòng tắm. Lúc mở cửa ra nàng cố ý nhìn ngó bên cạnh, phòng lớn đã tắt đèn từ lâu.
Thiết kế thoát nước ở phòng tắm không được tốt, trên mặt sàn vẫn còn nước đọng. Hứa Niệm cởϊ qυầи áo đi chân trần vào, nước lập tức theo bước chân bắn lên mắt cá của nàng. Nàng mở nước nóng, quay lưng đi tới vòi sen, nước nóng xối xuống lưng nàng, men theo cơ thể tiến dần đi xuống...
Hôm sau trời quang mây tạnh, phía xa xa bình minh đang dần ló dạng.
Một đêm mưa to gió lớn, trong sân đầy lá cây rơi, trên đỉnh tường viện cũng có không ít lá cây lẫn cánh hoa.
Cơn mưa đi qua để lại khí trời ẩm ướt, trong không khí tựa hồ mang theo hơi sương, Hứa Niệm bị lạnh đến tỉnh, nàng ngủ không được ngay ngắn cho lắm, không biết từ lúc nào đã đá văng chiếc chăn đi, cả người đều lộ ra bên ngoài.
Nàng mơ màng liếc mắt nhìn đồng hồ, bảy giờ, vẫn còn sớm, vì thế lại kéo chăn lên xoay người ngủ tiếp. Bảy giờ rưỡi, rời giường, Hứa Niệm thay đồ sạch sẽ mở cửa ra ngoài, trùng hợp lại đυ.ng mặt Cố Dung.
"Sớm." Nàng nói, mới vừa tỉnh ngủ, âm thanh có chút trầm, đêm qua ngủ trễ nên sáng nay sắc mặt thoạt nhìn hơi tái nhợt, tinh thần cũng không được phấn chấn lắm.
Cố Dung trả lời: "Sớm."
Cô không muốn giao lưu nhiệt tình quá nhiều, nói xong liền vào phòng tắm rửa mặt. Hứa Niệm ở bên ngoài loay hoay mấy phút, cảm thấy không sai biệt lắm mới mở cửa bước vào.
Cố Dung đang chải tóc, cột lại thành kiểu đuôi ngựa đơn giản, nhìn thấy nàng nói: "Chiều nay em có rảnh không?"
Hứa Niệm vừa nặn kem đánh răng vừa nói: "Có ạ, chiều nay không có tiết."
"Ngày mai tôi chuyển tới." Cố Dung ngắn gọn nói.
Hứa Niệm "ừm" một tiếng.
Hai người không trò chuyện nhiều, Cố Dung ngay cả bữa sáng cũng không ăn đã lái xe đi rồi, Hứa Niệm cũng không giữ cô lại, ăn sáng xong lên lầu thu dọn chuẩn bị.
Buổi trưa, ánh nắng chiếu thẳng xuống mặt đất, đến lúc hoàng hôn nước đọng trong sân cũng khô hơn phân nửa. Hứa Niệm ra sức dọn dẹp, cố gắng nghĩ đến việc ngày mai trong nhà sẽ có thêm một người, quét sân xong nàng sẽ lau tầng trên tầng dưới một lần nữa.
Làm xong tất cả mọi việc, Cố Dung gửi tin nhắn đến cho nàng, hỏi có thể mang máy chạy bộ đến được không. Nàng đương nhiên đồng ý, dù sao phòng khách ở tầng hai cũng để trống, vừa hay có thể làm thành phòng tập thể dục. Nhà riêng tiện lợi hơn căn hộ ở chỗ đó, có thể làm gì tùy ý, không sợ làm phiền đến hàng xóm.
Có việc phải làm cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, Hứa Niệm dùng bút đỏ đánh dấu vào ô ngày hai mươi trên cuốn lịch. Ngày hai mươi tháng ba năm nay là xuân phân, xuân phân qua đi sẽ tiến vào thời kỳ "Lũ mùa xuân". Lũ mùa xuân, còn được gọi là lũ xuân, tên sao nghĩa vậy, mùa xuân thủy triều tràn lan, là thời điểm hoa đào nở rộ.
Trong sách giáo khoa tiểu học thường nói "Mùa xuân là mùa đẹp nhất". Xuân là mùa bắt đầu của bốn mùa, tượng trưng cho khởi đầu mới, ở một ngày bình thường giống mọi ngày như hôm nay, cuộc sống của Hứa Niệm bắt đầu sang một trang mới. Nàng vừa qua hai mươi tuổi, non mềm lại dồi dào tinh lực, nàng dư sức sống ngoan cường như dây leo, sẽ leo lên mặt tường thuộc về nàng, dùng hết toàn lực theo đuổi ánh dương mà nàng mong mỏi, sau đó vững vững vàng vàng đứng trên mặt tường to lớn kia.
Đêm nay là một đêm mộng đẹp. Sáng hôm sau, Hứa Niệm ngồi qua hai trạm tàu điện ngầm, nửa giờ sau đến được trường học. Nàng có giờ học trong hai tiết đầu buổi sáng, học xong lại vội vã chạy về nhà.
Nàng vẫn còn nhớ phải đi vào từ hẻm phía nam và mang theo chìa khóa, không đến nỗi quá sốt sắng.
Hai giờ chiều Cố Dung tới, vẫn là chiếc xe ngày hôm qua, cô kéo hành lý bước vào cửa, theo sau còn có một người cao cao gầy gầy, trang phục trung tính, tên là Ninh Chu Di.
Ninh Chu Di cười với nàng, cũng giúp khuân hành lý.
Hứa Niệm từng gặp người này hai lần, cũng có biết sơ sơ, để Ninh Chu Di lo liệu máy chạy bộ, nàng vào nhà giúp Cố Dung.
Quần áo Cố Dung mang theo rất ít.
"Để tôi tự làm được rồi." Cô nói, mở va li ra cầm quần áo xếp lại bỏ vào ngăn tủ.
Nhìn thấy nàng xếp tới đồ lót, Hứa Niệm dời mắt, đem chìa khóa để ở tủ đầu giường, nhẹ giọng nói: "Đây là chìa khóa, màu vàng là chìa cửa lớn, còn lại hai chìa màu bạc là cho cửa chính dưới tầng và cửa phòng ngủ."
Cố Dung nhìn qua một cái, nói: "Tiền nhà tôi chuyển qua wechat cho em rồi, nhớ kiểm tra rồi nhận."
Hứa Niệm gật đầu.
Nàng muốn nói thêm gì đó làm dịu đi bầu không khí thì Ninh Chu Di đi vào, nói hai người thu dọn xong đi ra ngoài ăn cơm chung.
Không đợi hai người trả lời, nàng ta tự mình lấy di động ra: "Sẵn tiện gọi Vãn Vãn tới đây, lâu rồi chưa gặp con bé."
Cố Dung ngầm đồng ý.
Năm giờ chiều, Trầm Vãn chạy tới, nhóm người đi Tây khu ăn uống. Một bàn bốn người ăn cơm quá vô vị, Ninh Chu Di gọi điện kêu thêm vài người bạn nữa đến.
Hứa Niệm chỉ biết được có ba người trong số họ. Nàng ngồi ở bên trái Cố Dung.