Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Nương

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đột nhiên, xa xa truyền đến một trận hoảng loạn, đám người bỏ chạy tứ tán: "Có thích khách!"

Ta ngẩng mặt lên nhìn, quả nhiên thấy một đám người mặc đồ đen đang tiến lại gần chúng ta.

Tô Cẩn nhìn quanh, phát hiện người mặc đồ đen đúng là đang nhắm về phía chúng ta, hắn liền nắm lấy tay ta chạy ra ngoài.

Nhưng ta chẳng qua chỉ là một nữ nhân, không theo kịp tốc độ của Tô Cẩn, rất nhanh đã bị đám người mặc đồ đen bao vậy.

Tô Cẩn bảo vệ ta: "Các ngươi là ngươi phương nào? Ta và các ngươi không thù không oán vì sao lại tới gϊếŧ ta?"

Người mặc đồ đen không nói gì mà từng bước tới gần, thân hình thoắt một cái, một thanh trường kiếm chĩa thẳng vào nơi yếu hại của Tô Cẩn.

Tô Cẩn nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn không bỏ rơi ta, cầm một chiếc gậy gỗ ở bên cạnh lên, bắt đầu chiến đấu với người mặc đồ đen.

Nhóm người mặc đồ đen này bản lĩnh không cao, cùng Tô Cẩn đánh tới đánh lui.

Rất nhanh, binh lính quan phủ cũng tới.

Động tác người mặc đồ đen càng nhanh chóng mãnh liệt hơn, cầm kiếm lên lao về phía Tô Cẩn.

Sắc mặt Tô Cẩn trở nên lạnh lùng, dùng gậy gỗ định chặn ngang thanh kiếm trước mặt.

Không ngờ, sau lưng còn có ám tiễn đâm tới, Tô Cẩn bị tấn công từ hai phía, nhất thời không thể tránh thoát.

Âm thanh trường kiếm xuyên qua da thịt vang bên tai Tô Cẩn.

Tô Cẩn cho là mình xong đời rồi.

Khoảnh khắc tiếp theo, một dòng máu đỏ bắn lên lưng hắn.

Tô Cẩn ngơ ngác quay lại, nhìn thấy ta cả người đầy máu đứng sau lưng, một kiếm xuyên qua ngực.

Máu từ ngực ta bắn ra, từng giọt rơi xuống đất, mọi việc rơi vào tầm mắt Tô Cẩn.

Hắn run rẩy ôm lấy ta, thấp giọng gọi: "Thập Nương?"

Nhưng ta chỉ mỉm cười, giơ tay lên muốn chạm vào mặt hắn.

Tô Cẩn ngơ ngác nhìn ta, không biết nên phản ứng thế nào.

Ta cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Công tử, người không sao thật tốt."

"Người không sao, Thập Nương đã yên tâm."

Lần đầu tiên, Tô Cẩn thực sự cảm nhận được tim mình rung động.

Giống như là thủy triều hay động đất, thoáng cái đã làm cho trái tim băng giá của hắn vỡ nát.

Loại cảm giác động tâm kỳ lạ này khiến hắn không có chỗ để trốn.

Hắn nắm lấy tay ta, hoảng hốt như một đứa trẻ tội nghiệp, luôn miệng nói: "Được rồi, Thập Nương, đủ rồi."

Ta không lên tiếng mà cố sức nhìn hắn, hơi nhếch khóe miệng mỉm cười.

Giây tiếp theo, hai mắt ta từ từ nhắm lại, máu chảy đầy đất, cái cổ trắng nõn của ta giống như một nhành hoa mỏng manh, nhìn máu đỏ dưới đất thấy mà đau lòng vô cùng.
« Chương TrướcChương Tiếp »