Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Nương

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi ta mở mắt ra lần nữa, nha đầu bên cạnh vô cùng mừng rỡ chạy đi báo tin.

Ta liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh, đúng như ta đoán, so với trước đây đã tốt hơn rất nhiều, nghĩ đến thái độ của nha hoàn đối với ta, ta biết hành động của mình đã thu hút sự chú ý của Tô Cẩn.

Nhưng mà thế này còn chưa đủ.

Lúc Tô Cẩn đi vào, ta đang bất lực nhìn ra ngoài cửa sổ, tư thế yếu ớt giống như những bông hoa lê nặng trĩu ngoài cửa sổ bị gió mưa ép tới không chịu nổi, đẹp đẽ mà mong manh, nhợt nhạt không có sức.

Tô Cẩn ra hiệu cho ta không cần xuống giường quỳ lạy, mà chỉ lẳng lặng nhìn ta, một lúc lâu mới hỏi: "Tại sao không muốn đi theo Thẩm huynh?"

"Nàng có biết, nếu như nàng đập mạnh vào tường hơn thì bây giờ nàng chỉ còn là một cỗ thi thể."

Trong lòng ta cười nhạt, nhưng ánh mắt nhìn Tô Cẩn lại tràn đầy nước mắt.

"Ta biết ta chỉ là nữ nhân thanh lâu, có thể ở cạnh hầu hạ đại nhân là do phước đức tu từ kiếp trước. Nhưng ta cũng có sự kiên định của mình, là Tô công tử mang ta rời khỏi Yên Vũ Lâu. Vậy nên kiếp này ta sinh ra là người của công tử, c.h.ế.t cũng nguyện làm ma của công tử."

"Ta cũng không phải là người có thể bị bắt nạt." Dừng một chút, ta yếu ớt bất lực nhìn Tô Cẩn, "Ta không cầu hầu hạ công tử, chỉ cần công tử không đuổi ta đi, để ta làm trâu làm ngựa ta cũng cam tâm tình nguyện."

Ta biết Từ Cẩn nhìn ta từ góc độ này, vừa khéo có thể nhìn thấy sườn mặt ta tương tự Tô Thanh Vũ, lại mảnh mai nhiều hơn mấy phần so với Tô Thanh Vũ, chiếm được lòng hắn.

Quả nhiên, ánh mắt Tô Cẩn nhìn ta đã có mấy phần đau lòng, phần tình cảm này không phải vì ta mà thành, nhưng trong giây phút này cũng đủ rồi.

Tô Cẩn nhìn chằm chằm ta hồi lâu, hỏi: "Ta và nàng là người xa lạ, nàng sao lại đối xử với ta..."

Đúng là Tô Cẩn đối với ta không được xem là tốt cho lắm, tình cảm của ta dành cho hắn đến cũng có chút đột ngột.

Trong lòng ra biết rõ, dùng câu chuyện mà ta đã chuẩn bị từ lâu nói ra: "Tô công tử đương nhiên không nhớ ta, nhưng ta vẫn nhớ khuôn mặt của công tử trong lòng."

"Một năm trước, nhà ta gặp trộm. Cha mẹ huynh đệ đều đã bị kẻ trộm sát hại, chỉ có một mình ta trốn thoát. Trên đường đi quan phủ báo quan, tiền bạc lại bị bọn trộm cướp cướp sạch. Khi đang ở bước đường cùng thì gặp được Tô công tử, Tô công tử lệnh cho thủ hạ giúp ta báo quan, lại cho ta tiền bạc để cha huynh ta có nơi chôn cất".

Nói tới đây, ta gắng gượng đứng dậy, quỳ xuống đất dập đầu Tô Cẩn ba cái thật vang.

"Kể từ lúc đó, ta đã thề, nếu như kiếp này còn có cơ hội gặp lại Tô công tử, nhất định phải báo đáp ân cứu mạng của công tử."

"Nhưng không nghĩ tới ta lại gặp kẻ xấu, bị bán vào Yên Vũ Lâu. Vì kế sinh nhai nên ta không thể làm gì khác hơn là trở thành hoa khôi bán nghệ không bán thân."

"Không nghĩ tới lại gặp công tử trong chính Yên Vũ Lâu đó. Ta biết thân thể mình đã dơ bẩn, chỉ cầu đứng từ xa nhìn công tử vui vẻ hạnh phúc xa là được. Hôm đó công tử say rượu nhưng lại nhận nhầm ta với... người khác..."

"Trong lòng ta yêu công tử, nhưng không nghĩ hôm nay bị công tử hiểu lầm đến vậy, không cầu công tử thương hại, chỉ mong sớm ngày đầu thai để kiếp sau làm trâu làm ngựa hầu hạ công tử."

Toàn bộ câu chuyện hợp tình hợp lý, Tô Cẩn có được danh hiệu đệ nhất công tử kinh thành cũng bởi vì thường xuyên làm việc thiện, hắn sẽ chỉ nghĩ rằng ta là một trong những nữ tử mà hắn tiện tay cứu giúp.

Nhưng vị công tử đệ nhất kinh thành này từ đầu đến cuối vẫn thờ ơ khi thấy tỷ tỷ ta bị Tô Thanh Vũ và Thái tử bệ hạ loạn côn đánh c.h.ế.t.

Hắn vốn cũng không thích thú gì với nữ nhân thanh lâu, huống chi là nữ nhân phóng đãng mưu mô như ta.

Nhưng giờ nghe ta nói như vậy, hóa ra mọi chuyện cũng không phải như hắn nghĩ, ngày đó ta thực sự vô tội, không chỉ bị hắn đoạt đi trong sạch, hôm nay còn bị hắn kiếm chuyện trào phúng.

Nhớ tới vừa rồi ngay trước mặt mọi người hạ nhục ta, trong lòng Tô Cẩn dâng lên cảm giác áy náy.

Chẳng lẽ thực sự là hắn hiểu lầm ta? Từ đầu đến cuối, ta vẫn vô tội?

Ta chân thành nhìn Tô Cẩn: "Đối với Tô công tử mà nói, ngày đó làm việc thiện chẳng qua là một cái nhấc tay, nhưng đối với ta mà nói, Tô công tử là ân nhân cứu mạng."

"Ta không có gì để báo đáp, chỉ có thể dùng thân thể hèn mọn này hầu hạ công tử. Xin công tử đừng hạ nhục ta rồi đem ta bố thí cho người khác. Mặc dù bây giờ ta có thân phận thấp kém, nhưng ta cũng từng được dạy dỗ trong một gia đình trong sạch. C.h.ế.t cũng muốn được trong sạch mà c.h.ế.t."

Vẻ mặt ta tràn đầy khẩn cầu, đôi mắt hạnh ngấn nước gần như có thể đánh vào trái tim con người, so với Tô Thanh Vũ luôn bướng bỉnh xa lạ thì tình yêu của ta dành cho hắn gần như có thể nhấn chìm hắn.

Thật là một câu chuyện hoàn mỹ, một đoạn tình cảm rung động lòng người biết bao.

Con người mà, luôn thích những thứ nhân duyên tưởng chừng như định mệnh, thích thứ tình cảm độc nhất vô nhị này.

"Xin lỗi, hôm nay là lỗi của ta." Tô Cẩn nhìn ta, cổ họng theo bản năng nuốt nước miếng, "Nàng tên gọi là gì?"

Cảm giác tội lỗi và muốn bảo vệ đồng thời xuất hiện, chính là khởi đầu cho sự động tâm của nam nhân.

Ta khẽ mỉm cười: "Ta gọi là Trình Thập Diên."
« Chương TrướcChương Tiếp »