Chương 2

Trước tấm gương sáng trên nhà cao, thương cho mái tóc bạc, Buổi sáng như tơ xanh, chiều thành ra tuyết trắng.)

Nàng ta là viên minh châu sáng chói nhất kinh thành, đồng thời cũng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên của Tô Cẩn.

Thuở nhỏ, cha mẹ hai bên đã quyết định đính hôn cho bọn họ, ngày cưới dự định sẽ diễn ra vào cuối năm nay. Nhưng Tô Thanh Vũ lại đột nhiên đổi ý, nàng nói nếu không phải Thái tử thì đời này sẽ không xuất giá. Trong yến tiệc, ngay trước mặt tất cả các vương công quý tộc, nàng công khai tuyên bố từ hôn với Tô Cẩn.

Chuyện này huyên náo ầm ĩ, đến một nữ nhân thanh lâu như ta cũng biết chuyện này.

Tú bà không ngờ ta lại lớn gan như vậy, thực ra bà cũng đã chọn những người mua khác cho ta, đều là những công tử ăn chơi trác tác số một số hai kinh thành. Tuy không thể coi là phu quân, nhưng đối với những nữ nhân thanh lâu như chúng ta, lại là một nơi trở về không tệ lắm.

Bà căn bản không nghĩ tới Tô Cẩn, nói đúng hơn là bà không dám nghĩ tới.

Mặc dù Tô Cẩn bị Tô Thanh Vũ từ hôn ngay trước mặt mọi người nhưng không ai dám cười hắn.

Dù nói thế nào thì hắn cũng là đệ nhất công tử kinh thành, cũng không phải con mèo con chó ngoài đường muốn là đυ.ng vào.

Hôm nay là cơ hội duy nhất để đến gần hắn.

Thế nên ta thừa dịp hắn say rượu vì tình mà bò lên giường hắn.

Đến nỗi Tô Cẩn hiện tại chán ghét ta, ác với ta, thì cũng chẳng có quan hệ gì cả.

Vì trả thù cho tỷ tỷ, lựa chọn con đường bước vào phủ Quốc công này, ta đã diễn tập hàng nghìn lần trong đầu.

Hôm nay ta đã đi đến bước này, thì cũng sẽ không quay đầu.

Ở trong mắt Tô Cẩn, ta chỉ là một món đồ chơi.

Cho dù hắn nguyện ý vung tiền như rác vì ta, nguyện ý tranh cãi lớn với phu nhân Quốc công thì đó cũng chỉ là lợi dụng ta để trút bỏ ưu tư, cũng không thể thay đổi được sự thật ta là nữ nhân thanh lâu.

Ta chẳng qua chỉ là một công cụ được hẳn gửi đến để kích động Tô Thanh Vũ.

Khi Tô Cẩn dẫn đám bằng hữu xấu của hắn bày tiệc rượu ở trong phủ, hắn gọi ta ra tiền sảnh.

Vào phủ hắn được ba tháng, ta luôn tỏ ra cẩn thận dè dặt, so với nha hoàn vẩy nước quét nhà thấp kém nhất còn hèn mọn hơn.

Tô Cẩn ngồi ở vị trí cao, ánh mắt nhìn ta có phần hài hước: "Thập Nương, nghe nói lúc nàng ở thanh lâu từng múa một khúc Lê hoa vũ có thể nói là trăm năm mới có một lần."

"Ta dẫn những huynh đệ tốt của ta tới để mở mang kiến thức đây. Ta tin Thập Nương sẽ không để chúng ta thất vọng."

Ta mím môi, không nói ra lời cự tuyệt nào.

Múa Hoa lê vũ phải mặc y phục mỏng, để lộ tay chân ra ngoài. Coi như là ở thanh lâu, để được bán giá cao hơn, tý bà cũng chưa bao giờ để ta biểu diễn trước mọi người.

Nếu là một nữ tử bình thường bị yêu cầu biểu diễn trước mọi người, có lẽ sẽ tự sát.

Nhưng Tô Cẩn lại không quan tâm những thứ này, trong mắt hắn, ta chỉ là vật sở hữu của hắn, nhất cử nhất động đều làm vì hắn.

Nếu không vâng lời, phủ Quốc công cho tới giờ cũng không thiếu oan hồn nữ tử trẻ tuổi.

Ta cắn răng, vì trả thù cho tỷ tỷ, bất kể thế nào một bước này ta phải đi. Ta phải đứng vững gót chân ở phủ Quốc công.

Sau khi ta thay xong y phục bước lên sân khấu, phòng khách truyền tới từng đợt âm thanh hít khí lạnh.

Một nữ nhân mặc váy lụa trắng ôm một đóa hoa lê xinh đẹp, váy lụa nhẹ nhàng lộ ra làn da trắng như tuyết ửng hồng quyến rũ.

Dưới đài, các nam nhân sững sờ trong giây lát.

Tiếng sáo vang lên, cổ tay như ngọc mềm mại của ta di chuyển, góc váy bay tản ra, đôi mắt ngấn nước như làn khói muốn khao khát đón lấy, ánh sáng lung linh bay lượn, toàn thân ta giống như một bông hoa bị sương mù ngăn cách, khiến người ta không nhịn được mà hái nó.

Dáng múa nhẹ nhàng uyển chuyển giống chim én bay, thân mềm như mây, cánh tay yếu ớt không xương, mỗi bước đi như có hoa sen mọc lên.

Điệu múa Lê hoa vũ này chính là thứ ta dựa vào để sinh tồn, chưa nói đến khuynh quốc khuynh thành, cũng đã rất dễ dàng khiến một người nam nhân vừa yêu vừa thương.

"Tô huynh, huynh tìm được người đẹp này ở đâu vậy?" Người nam nhân bên cạnh Tô Cẩn sinh ra hứng thú với ta, "Ta rất thích nàng ta, nếu tiện thì tặng ta đi."

Ta ngẩng đầu nhìn Tô Cẩn, Tô Cẩn cũng đang nhìn ta, ánh mắt sâu xa, không chút cảm xúc.

Tô Cẩn gật đầu giống như hắn hoàn toàn không thèm để ý vậy.

"Nếu Thẩm huynh thích thì ta tặng huynh vậy."