Chương 13

Lúc Tô Thanh Vũ đến phủ Quốc công, Tô Cẩn đang cùng ta trêu chọc Vân Ca nhi, thằng bé là con trai mà ta mang thai mười tháng sinh ra, cũng là gót chân để ta đứng vững ở phủ Quốc công.

Nghe nói là Tô Thanh Vũ, Tô Cẩn không kiên nhẫn muốn đuổi nàng ta đi, nhưng ta ngăn lại: "A Cẩn, để Thái tử phi nương nương vào đi, sợ là nàng ấy có chuyện quan trọng cần bàn với chàng."

Tô Cẩn cau mày, nhưng vẫn là không từ chối ta: "Để cho nàng ấy vào."

Lúc Tô Thanh Vũ bước vào nhìn thấy ta và Tô Cẩn thân mật như vậy, sắc mặt tái nhợt, buồn bã nhìn Tô Cẩn: "A Cẩn..."

Ta thức thời lui xuống, chờ đến khi Tô Cẩn tới tìm ta thì trời đã tối.

Ta biết cuối cùng Tô Thanh Vũ cũng thuyết phục được hắn, Tô Cẩn không dám nhìn thẳng vào mắt ta: "Diên Diên, có lẽ Tô Thanh Vũ sẽ ở lại đây mấy ngày, nàng sẽ không tức giận chứ."

Ta cười khôn khéo: "Không đâu, thϊếp đều nghe phu quân."

Nhìn thấy bộ dạng của ta, Tô Cẩn càng hoảng sợ hơn: "Diên Diên, lúc đầu ta cũng không muốn giữ nàng ấy lại, nhưng giờ đây Thái tử thất thế, nàng ấy không còn nơi nào để đi. Ta và nàng ấy trước sau gì cũng có nhiều năm tình cảm, chưa kể, Tô Tương. . . . . "

Hiện tại toàn thành đang trong tình trạng giới nghiêm, Trưởng công chúa đã hạ lệnh cho tất cả binh lính truy lùng tung tích Tô Thanh Vũ. Ngoại trừ Tô Cẩn, Tô Thanh Vũ không có nơi nào để đi.

Ta dịu dàng nằm trong lòng Tô Cẩn: "Phu quân không cần giải thích những chuyện này với thϊếp, thϊếp đều hiểu."

Ta đã đợi Tô Thanh Vũ lâu như vậy, làm sao lại muốn đuổi nàng đi cơ chứ?

Tô Cẩn thấy ta thực sự không quan tâm, rất cảm động mà ôm lấy ta: "Có nương tử như thế này, phu quân còn đòi hỏi gì nữa chứ."

Sau một lúc an ủi, Tô Cẩn bước ra khỏi phòng đi tìm Tô Thanh Vũ.

Nhìn bóng lưng Tô Cẩn, ta mỉm cười.

Tất nhiên là sẽ không tức giận.

Dù sao, từng ngọn cây cọng cỏ trong phủ Quốc công này, đều là ta đặc biệt chế tạo cho Tô Thanh Vũ mà.

Tô Thanh Vũ chuyển vào Noãn Ngọc Hiên, nơi mà ban đầu Tô Cẩn xây dựng cho ta. Viện này do ta và Tô Cẩn cùng nhau thiết kế, chỉ là nơi này vừa mới tu sửa xong nên vẫn chưa chuyển vào ở.

Trong sân viện trồng những cây lê, đợi đến tháng bốn, hoa lê nở rộ, tung bay như tuyết, mỏng manh và xinh đẹp.

Tô Thanh Vũ vừa đến, liền nhìn trúng khoảng sân độc nhất vô nhị này, cho rằng nó xứng với thân phận của nàng ta.

Ta vốn là người khôn khéo, không thích tranh đoạt, Tô Cẩn biết ta không thèm quan tâm đến những thứ này nên đưa Noãn Ngọc Hiên cho Tô Thanh Vũ.

Tô Thanh Vũ vênh váo tự đắc đến trước mặt ta khoe khoang: "Xem đi, trong lòng Tô Cẩn vẫn còn để ý đến ta, ngươi chẳng qua chỉ là công cụ huynh ấy dùng để chọc cho ta ghen thôi. Giờ nữ chính đã vào vị trí, cũng đến lúc ngươi nên kết thúc rồi."

Ta cười hùa theo, hoàn toàn phớt lờ lời nàng ta nói.

Tô Thanh Vũ thấy ta làm như không thấy càng tức giận hơn, chẳng qua bây giờ đang ăn nhờ ở đậu, không dám ra tay với ta như trước. Giờ ta là mẹ ruột của cháu đích tôn phủ Quốc công, còn Tô Thanh Vũ là đào phạm đang bị quan binh truy bắt, chỉ dám mở miệng hạ nhục ta.

Nhưng nàng ta vô cùng để ý đến chuyện của Tô Cẩn và ta, nếu không phải vì giữ thể diện, nàng ta đã tự dâng mình lên rồi.

Bây giờ trưởng công chúa càng ngày càng cẩn thận trong việc truy bắt Tô Thanh Vũ, tình nghĩa ít ỏi của Tô Cẩn đối với Tô Thanh Vũ ở trước mặt hoàng quyền giống như không tồn tại. Hắn đã có ý đuổi Tô Thanh Vũ ra khỏi cửa nhưng lại bị ta ngăn lại.

Nhưng Tô Thanh Vũ lại cho rằng Tô Cẩn muốn đuổi nàng ta đi là do ta đứng đằng sau nói xấu. Việc này khiến Tô Thanh Vũ không thể nào nhịn được. Hiện tại nàng ta giống như con thú bị mắc bẫy, ở trên núi tự chui đầu vào rọ, mà ta một nữ nhân thanh lâu lại có thể ngồi ngang hàng với nàng.

Nàng ta xông vào viện của ta, muốn lấy cái thân phận hèn mọn của ta để nhục mạ ta, lại phát hiện ta đang tự lẩm bẩm, bỏ thêm thứ gì đó vào trong lư hương: "Mê hồn hương quả nhiên có tác dụng, có thứ này, sau này Tô Cẩn sẽ luôn nghe lời của ta."

Nói được nửa chừng, ta phát hiện phía sau có người, khi ta quay lại đã thấy Tô Thanh Vũ cười nhạo khiến ta ớn lạnh, ta lập tức che miệng.

Nhưng mà Tô Thanh Vũ đã phát hiện ra mọi chuyện.

Nàng ta bước tới, khẽ mỉm cười: "Tiện tỳ, hóa ra ngươi dùng loại đồ vật này để quyến rũ Tô Cẩn."

Vẻ mặt ta hốt hoảng, "Không, không phải vậy..."

"Không cần giải thích, ta sẽ nói cho Tô Cẩn ngươi ở sau lưng giở trò quỷ, ngươi chờ đấy..." Tô Thanh Vũ mãnh mẽ nói, "Trừ phi ngươi nói cho ta biết bài thuốc bí truyền của loại hương này, nếu không...."

Ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa cho nàng ta bài thuốc bí truyền.

Ta đau khổ cầu xin: "Thái tử phi nương nương, xin người ngàn vạn lần đừng nói chuyện này với Tô Cẩn, sau này ta sẽ không bao giờ dùng tới nữa."

Tô Thanh Vũ không có ý tốt đi tới trước mặt ta, vỗ vỗ mặt ta: "Không nói cho huynh ấy biết cũng được, vậy sau này khi Tô Cẩn ra ngoài, ngươi phải tới làm tỳ nữ cho ta. Dù sao, loại tiện tỳ như ngươi rất giỏi làm những việc này"

Ta không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý.

Tô Thanh Vũ hài lòng rời đi.

Nhìn bóng lưng nàng ta, ta mỉm cười.