Chương 11

Tô Cẩn nắm tay ta đi ra xe ngựa.

Lên xe, Tô Cẩn có vẻ nhẹ nhõm buông tay ta ra, lặng lẽ ngồi cạnh ta, ánh mắt không tự chủ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dù sao hắn và Tô Thanh Vũ đã có nhiều năm tình cảm với nhau, sao có thể nói buông bỏ là buông bỏ được ngay? Chẳng qua, giờ cảnh còn người mất, hắn không cách nào quay đầu lại được nữa.

Coi như hắn muốn quay đầu, ta cũng tuyệt đối không cho phép.

Ta đến bên cạnh Tô Cẩn để chặn đứt đường lui của Tô Thanh Vũ.

"Nàng nói xem, sao chúng ta lại trở nên như thế này chứ?" Tô Cẩn tựa hồ đang lẩm bẩm: "Thuở nhỏ, mọi người đã nói với ta, sau này nàng ấy sẽ là nương tử của ta. Vì vậy từ khi ta còn nhỏ đã bảo vệ và yêu thương nàng ấy. Không nghĩ tới nàng ấy cự tuyệt ta, làm ta nhục nhã như vậy vì Thái tử."

"Chẳng lẽ ta không bằng Thái tử sao?"

Ta nhẹ nhàng an ủi: "Thϊếp không biết Thái tử phi nương nương nghĩ như thế nào, nhưng thϊếp nói một câu bất kính. Theo như thϊếp nghĩ, ngoại trừ việc Thái tử tương lai là vua một nước, thì không có chỗ nào có thể so được với công tử."

Tô Cẩn nghe ta nói xong có chút yên lặng, đúng vậy, trừ việc hắn không phải Thái tử, thì có chỗ nào thua kém Thái tử chứ?

Chỉ là từ đầu đến cuối Tô Cẩn vẫn không thể tin, tiểu cô nương mà hắn yêu mến nhiều năm như vậy lại vì vinh hoa phú quý mà từ bỏ hắn.

Phủ Quốc công mặc dù không thể nói là giàu có quyền thế, nhưng vẫn là gia đình quyền quý nhiều đời. Chẳng lẽ Tô Thanh Vũ thật sự muốn làm hoàng hậu dưới một người mà trên vạn người sao?

Ta không nói gì, những lúc thế này nên để cho Tô Cẩn tự suy nghĩ rõ ràng, ta chỉ cần dẫn dắt đúng lúc là đủ rồi.

Nếu làm quá mức rõ ràng, ngược lại sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Cái ta muốn chính là Tô Thanh Vũ tiếp tục khoa trương, tiếp tục ngang ngược, đập tan toàn bộ những điểm tốt của nàng ta mà Tô Cẩn nghĩ đến, cuối cùng quên đi nhau, chỉ còn lại sự thất vọng.

Tỷ tỷ từng nói với ta, nếu trưởng công chúa hiện tại là nam nhân thì Thái tử chắc chắn không phải là vị kia.

Trưởng công chúa quyền khuynh triều dã*, văn võ song toàn, lại là nữ nhi của phi tử được đương kim Thánh thượng sủng ái nhất. Chỉ vì quy định tổ tiên và gia tộc bên mẹ của đương kim Thái tử cưỡng ép mà nàng vô duyên với vị trí người kế vị. Nhưng điều này không có nghĩa là Trưởng công chúa điện hạ không có hứng thú với vị trí kia.

(*权倾朝野: Quyền khuynh triều dã, là thành ngữ. Triều dã, tức triều đình và dân gian, quyền khuynh, tức quyền lực trải rộng. Tổng thể ý tứ đại khái là ngoại trừ hoàng thượng cũng chỉ là thừa tướng hoặc đại thần nhϊếp chính dưới một người trên vạn người, hoặc là hoàng thượng kỳ thật chính là chính quyền bù nhìn hoặc chịu khống chế.)

Lần đầu tiên nhìn thấy trưởng công chúa, ta càng đồng ý với ý nghĩ này.

Dã tâm.

Đôi mắt nàng tràn đầy du͙© vọиɠ đối với quyền lực.

Người như vậy tuyệt đối sẽ không khuất phục làm một nàng công chúa, điều nàng ấy muốn làm chính là trở thành chủ nhân của thiên hạ này.

Trưởng công chúa tự mình lập khế ước với ta, chỉ cần ta có thể chứng minh năng lực và quyết tâm của mình, nàng sẽ tin lời ta nói việc xuyên sách không phải là mơ, sẽ giúp ta báo thù cho tỷ tỷ.

Chắc chắn sẽ có một trận chiến giữa nàng ấy và Thái tử, sự xuất hiện của ta chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.

Tất nhiên, điều này không phải là miễn phí.

Ta lấy tài sản và sách mà tỷ tỷ để lại cho ta đưa cho nàng ấy.

Đọc những cuốn sách này, công chúa càng tò mò hơn về những bí mật trên người Tô Thanh Vũ. Tô Thanh Vũ giống như một kho báu với vô số của cải có thể nghịch chuyển thời đại này.

Nếu người như vậy không để Trưởng công chúa sử dụng, kết cục của nàng ta so với cái chết còn thê thảm hơn.

Ta biết tỷ tỷ không muốn ta báo thù.

Dù sao đối phương cũng là vương công quý tộc, chúng ta cũng chỉ là những kẻ vô danh tiểu tốt, gϊếŧ chết chúng ta dễ dàng như gϊếŧ chết một con kiến vậy.

Cuốn vào vòng xoáy tranh giành quyền lực này, kết cục của ta cũng sẽ không tốt hơn nàng ta là mấy.

Tỷ ấy nói với ta những thứ này, vốn là muốn ta tránh xa những cuộc đấu tranh phức tạp này, rời khỏi kinh thành và chạy thật xa.

Nhưng làm sao ta có thể chịu đựng được thù hận ngập trời này.

Tỷ tỷ ta, tỷ ấy đối tốt với ta như vậy, trước khi chết còn để lại cho ta một phong thư được niêm phong để thu xếp hậu sự cho tỷ.

Ta không hiểu, rõ ràng tỷ kể cho ta nghe, ở thời đại của họ, nữ nhân luôn giúp đỡ lẫn nhau, nhưng tại sao Tô Thanh Vũ lại tàn nhẫn như vậy?

Tô Thanh Vũ ba bước viết một bài thơ, năm bước một bài văn khiến văn nhân kinh ngạc, Tô Thanh Vũ còn chế tạo xà phòng và thủy tinh được vạn dân khen ngợi. Nàng ta nổi tiếng khắp kinh thành, lựa chọn của nàng là có phong quang vô hạn. Nhưng tỷ tỷ ta cũng chỉ là tỷ tỷ ta, tỷ chỉ muốn chăm sóc ta, yên ổn sống qua ngày, vậy mà nàng ta cũng phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt.

Người như vậy còn muốn làm Thái tử phi, trở thành Hoàng hậu dưới một người trên vạn người?

Cho dù dùng thân thể ta để dẫn dắt, lấy mạng sống ta làm mồi nhử, ta cũng tuyệt không cho phép!