Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Nương

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tô Cẩn đưa ta đến yến tiệc đầu tiên của Tô Thanh Vũ sau khi trở thành Thái tử phi.

Hắn ở trước mặt Tô Thanh Vũ đối xử với ta vô cùng dịu dàng, cho dù hốc mắt Tô Thanh Vũ đỏ bừng vì phát cáu, hắn cũng làm như không thấy mà săn sóc hỏi ta: "Diên Diên, không phải nàng thích ăn gạch cua sao? Thích thì ăn nhiều một chút."

Ta ở bên cạnh khôn khéo thuận theo Tô Cẩn, đè nén ý muốn băm vằm Tô Thanh Vũ ra thành từng mảnh. Ta cố ý để Tô Thanh Vũ nhìn thấy sườn mặt của ta tương tự với nàng ta một cách hoàn mỹ, phối hợp hoàn hảo với Tô Cẩn diễn ra cảnh tình chàng ý thϊếp.

Yến tiệc diễn ra được một nửa, ta lấy cớ thay y phục rời đi.

Quả nhiên, như ta đoán, nghi lễ vừa mới kết thúc, Tô Thanh Vũ đã tới rồi.

Ta hơi cúi người thi lễ.

Tô Thanh Vũ cực kỳ khinh thường nhìn ta: "Rốt cuộc vẫn là thứ không lên được mặt bàn, ngay cả lễ nghi cũng không làm được."

Nàng chờ ta sợ hãi lo lắng mà dập đầu tạ tội, nhưng lại không muốn nghe lời ăn tiếng nói đúng mực của ta: "Toàn bộ đều là lỗi của thần thϊếp. Mong Thái tử phi thứ lỗi."

Bề ngoài là ta đang cầu xin tha thứ, nhưng thực tế là làm lộ ra những vết đỏ lúc ta và Tô Cẩn thân mật.

Tô Thanh Vũ đương nhiên biết đây là cái gì, nàng ta tức giận, trăm triệu lần không nghĩ tới ta và hắn đã phát triển đến mức độ như vậy.

Nàng ta không thể trút giận lên Tô Cẩn, chỉ có thể nhắm vào ta.

"Người đâu, trong mắt con tiện tỳ này không có tôn ti, vả miệng."

Nàng khuynh quốc khuynh thành, nàng tài hoa hơn người, sao có thể chịu được Tô Cẩn vì ta - một nữ nhân thanh lâu mà quên mất nàng chứ.

Nha hoàn bên cạnh Tô Thanh Vũ nhanh chóng đè ta xuống, bàn tay giáng xuống không chút thương tiếc.

Bọn họ đánh ta rất mạnh, mặt ta nhanh chóng đỏ bừng, động tĩnh lớn như vậy, tự nhiên có người chú ý, nhưng khi nhìn thấy là Tô Thanh Vũ thì không ai dám tiến tới ngăn cản.

"Dừng tay!"

Tô Cẩn sau khi biết được tin tức rất nhanh đã chạy tới, nhìn ánh mắt Tô Cẩn tức giận, trong lòng ta cảm thấy vô cùng vui mừng, ngay cả đau đớn trên mặt cũng giảm đi không ít.

Tô Thanh Vũ từng là hôn thê của Tô Cẩn cho nên hắn mới nhường nhịn nàng. Nhưng giờ đây Tô Thanh Vũ đã từ bỏ Tô Cẩn, liệu Tô Cẩn có xem hành vi xấu xa của nàng ta là điểm tốt hay không?

Tô Thanh Vũ luôn kiêu ngạo, cũng không thèm nhìn ta một cái, chỉ là trong mắt lộ vẻ cười nhìn Tô Cẩn: "Sao có thể dẫn con chó con mèo gì đó đến dự yến tiệc đính hôn của ta vậy. A Cẩn cũng thật là."

Tô Cẩn đỡ ta dậy, thất vọng nhìn Tô Thanh Vũ.

"Tô Thanh Vũ, sao muội lại biến thành như vậy?"

"Ta? Ta biến thành gì chứ? Ta vẫn luôn như vậy, ngược lại là huynh đấy - Tô Cẩn, giờ ngay cả loại nữ nhân như vậy huynh cũng để ý."

Đúng, Tô Thanh Vũ vẫn luôn như vậy, chẳng qua trước kia cho tới bây giờ Tô Cẩn cũng chưa từng thấy có gì không tốt.

Tô Cẩn đương nhiên sẽ không như ý nàng ta mà hạ nhục ta, vốn hắn đưa ta tới đây chính là muốn làm Tô Thanh Vũ khó chịu: "Xin Thái tử phi cẩn thận lời nói, Diên Diên là người trong lòng của ta, là chủ nhân của phủ Quốc công. Nàng hiện tại đang có thai, coi như là Thái tử cũng không thể ngạo mạn như thế được."

"Cũng xin Thái tử phi xin lỗi phu nhân của ta!"

Hắn nắm tay ta, tư thế mười phần bảo vệ, thật giống như ta là trân bảo hắn nâng trong lòng bàn tay.

"Nói xin lỗi?" Tô Thanh Vũ không thể tin nhìn ta, "Bảo ta xin lỗi con tiện tỳ này?"

Có lẽ nàng ta không nghĩ tới Tô Cẩn sẽ bảo vệ ta, cứng rắn không được thì mềm mỏng. Tô Thanh Vũ hai mắt bắt đầu đỏ lên: "A Cẩn, ta biết huynh giận ta, trách ta từ hôn với huynh mà chọn Thái tử ca ca, nhưng loại chuyện tình cảm này cho tới giờ cũng không thể cưỡng cầu được. Muội hy vọng huynh sớm ngày buông bỏ, sau này hai ta trở thành bạn bè tốt, không nên vì người khác mà làm tổn thương tình cảm của chúng ta..."

"Bạn bè?" Tô Cẩn cười lạnh nói: "Ta chưa bao giờ thiếu bạn bè, cũng không xứng làm bạn với Thái tử phi."

Hắn nói lời cắt đứt quan hệ.

Nhưng ta biết chính là vì trong lòng còn có tình cảm nên mới có oán hận.

Tô Thanh Vũ cũng biết đạo lý này, nàng ta chậm rãi bước về phía trước, lẳng lặng nhìn Tô Cẩn.

Nàng ta không nói gì, bởi vì ánh mắt so với ngôn ngữ có thể đánh động lòng người hơn.

Quả nhiên, Tô Cẩn hơi quay đầu khi bị nàng ta nhìn, giống như là không đành lòng.

Cái này không thể được.

Mắt thấy Tô Cẩn sắp mềm lòng, ta ho nhẹ một tiếng, cắt đứt ánh mắt trao đổi giữa họ.

Tô Cẩn phục hồi lại tinh thần: "Thái tử phi nương nương đã được như ý nguyện. Xin đừng ăn trong bát lại trông trong nồi* nữa."

(*吃着碗里的看着锅里: đang làm việc này lại ngó sang việc khác, đang yêu người này lại nhòm ngó người kia.)

Tô Thanh Vũ tức đến phát run, chỉ vào ta và Tô Cẩn: "A Cẩn, huynh lại nghĩ ta như vậy. Chẳng lẽ trong mắt huynh, ta giống những nữ nhân thanh lâu này sao?"

Tô Cẩn quay đầu không nhìn Tô Thanh Vũ nữa: "Hôm nay là ngày vui của Thái tử phi, xin Thái tử phi chú ý lời nói, đừng để người khác nhìn thấy bộ dạng đanh đá này của người."

Vẻ mặt kiêu ngạo của Tô Thanh Vũ lộ ra vẻ khó tin, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.

Mỹ nhân rơi lệ, ta thấy còn thương xót.

Tô Cẩn nắm tay ta rời đi mà không ngoảnh lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »