Chương 1

Tô Cẩn tỉnh dậy sớm hơn ta.

Hắn nhìn điểm đỏ như hoa mai trên tấm khăn trải giường trắng tinh, thở dài hoang đường.

"Ta sẽ không cưới ngươi."

Mặc dù Tô Cẩn bình thường không uống rượu mấy nhưng hắn cũng biết tửu lượng của mình đến đâu. Hôm qua vì chuyện hủy hôn mà tích tụ trong lòng nên mới uống nhiều thêm mấy ly, tuyệt đối không đến mức say rượu, chỉ có một khả năng, đó là ta hạ thuốc mê hắn.

Hắn tưởng rằng cuộc gặp gỡ của ta với hắn là một bất ngờ đẹp đẽ.

Một cái liếc nhìn kinh ngạc ở giữa hồ phía Tây, chiếc khăn tay bị gió thổi bay, còn có ánh mắt kiềm chế sự sợ hãi kia, đều khiến hắn nhớ đến ta sâu sắc. Chỉ là không nghĩ tới tất cả những điều này cũng vì muốn bò lên giường hắn, là thủ đoạn để gả vào phủ Quốc Công.

Nữ nhân thanh lâu quả nhiên là đê tiện.

Ta chịu đựng xấu hổ, giọng run run đáp lời: "Công tử, ta tự biết mình xuất thân hèn mọn, lời nói không đáng giá để công tử tín nhiệm. Nhưng ta vẫn muốn nói với công tử, tất cả những thứ này không phải do ta thiết kế, là tối hôm qua công tử say rượu, nhận nhầm ta thành nàng..."

Ta rưng rưng nước mắt nhìn hắn, để lộ chiếc cổ trắng nõn. Ta biết sườn mặt của mình là hấp dẫn nhất, có mấy phần tương tự Tô Thanh Vũ.

Quả nhiên, ánh mắt Tô Cẩn nhìn ta có chút mềm lòng, hoài nghi mình thật sự nhận nhầm ta với Tô Thanh Vũ, hắn nheo mắt ném một túi vàng qua: "Ngươi cầm trước đi."

"Ta cái gì cũng không cần, chỉ mong công tử tin tưởng ta trong sạch."

Ta mím môi, không nói gì.

Thứ ta muốn cho tới bây giờ không phải là tiền mà là trái tim Tô Cẩn.

"Mà thôi, cho dù ngươi khẳng định mình vô tội, ta cũng chỉ có thể cho ngươi bấy nhiêu." Ánh mắt Tô Cẩn thâm trầm, liếc nhìn ta từ trên xuống dưới. Hắn vẫn như cũ vẫn cho rằng ly rượu ngày hôm qua là do ta hạ thuốc.

Lông mi ta run lên: "Công tử, đêm qua thật sự là..."

Tô Cẩn khẽ cười: "Phải hay không phải thì thế nào, ngươi đã là người của ta, ta sẽ tự nạp ngươi vào cửa." Lời hắn có chút ý tứ khiến người ta khó chịu.

Mắt ta nhanh chóng đỏ lên, còn muốn nói gì đó nhưng Tô Cẩn đẩy ta ra, phất tay áo bỏ đi.

Trực giác của Tô Cẩn không sai, đúng là ta chủ động bò lên giường hắn.

Nhưng ta bò lên giường không phải vì hắn, cũng không phải để vào phủ Quốc công, mà là vì vị hôn thê của hắn, Tô Thanh Vũ.

Tô Thanh Vũ, nữ nhi Tể tướng đương triều, không chỉ xinh đẹp tuyệt trần, tài hoa lại là không người nào có thể so sánh, mười sáu tuổi đã có thể viết được 【Cao đường minh kính bi bạch phát, Triêu như thanh ti, mộ như tuyết.】*. Thật là một câu thơ tứ tuyệt thiên cổ.

(*高堂明鏡悲白髮, 朝如青絲暮成雪: trích trong Thương Tiến Tửu của Lý Bạch.