Người dịch:
Phong Bụi
“Cậu tên là Cao Úc hả
? Là Úc trong u úc
(u buồn)
hả
?
“Không, là Úc trong “úc úc thương thương”
(buồn thương)”
Tôi mười năm trước, vừa lên năm thứ nhất cấp 3, trên lớp người quen đầu tiên tôi gặp được chính là Triệu Bình Xuyên, từng là bạn cùng lớp thời tiểu học, vì bạn học còn lại đều là những khuôn mặt mới tinh, không đến mấy ngày, chúng tôi đã nhanh chóng chơi thân với nhau. Bên cạnh tiểu tử này có cả một đám huynh đệ lớn, tên Lý Duy Sâm ngang ngạch nhất kia, tên nghe khá là văn hóa, thế nhưng lúc khai giảng lại lững thững đến muộn, thậm chí người ta học hết một học kỳ rồi mới vác mặt đến lớp.
Lần đầu tiên gặp mặt hắn, tôi cảm thấy đáng ghét vô cùng, không còn lời nào để nói, bộ dạng không khác gì thằng côn đồ, lại còn đưa ra vẻ cợt nhả cười cười với tôi làm như quen biết từ lâu, càng không cần nói phía dưới lại bàn luận tướng mạo của tôi thế này thế kia, tôi trực giác không thích hắn, thấy nét mặt của Tiểu Xuyên cũng là không thèm so đo với hắn, nhưng trong lòng cũng đã đem hắn xếp vào danh sách đen, đáp lại lời hắn cũng đem theo một chút công kích. Vì vậy, mặc dù chúng tôi vẫn chơi đùa cùng đám người kia, nhưng tôi một mực không quá để ý đến hắn.
Nói đến u buồn, Tiểu Xuyên người này cũng có ít nhiều “đa sầu đa cảm”, bằng hữu cho dù có cả một đám, lại rất hay khoa trương, tôi lại chỉ thấy hắn làm bộ cười. Hắn giả bộ một chút, giảo hoạt một chút, lại khiến bọn con gái cực kỳ yêu quý, nghe nói đường tình duyên của hắn từ năm mười ba tuổi đã bắt đầu, dĩ nhiên, về vụ đánh đấm, cũng tuyệt không thể coi thường hắn. Trong đám chúng tôi, bất luận là phiền phức của ai cũng đều là cả đám giải quyết, một mình đánh với cả một đám đông không thành vấn đề…. Vào tuổi ấy, khí huyết của ai cũng có vẻ sung mãn, quá dư thừa, lại thêm khuôn mặt cũng coi như tạm được, ngoại trừ đống thành tích loạn xộn ở ngoài, cũng coi như xuân phong đắc ý, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, cho dù là tình trường hay là chiến trường.
Căn bản, chúng tôi có qua lại với nữ sinh, việc vượt quá lề thói không dám làm thật, nhưng ôm ôm ấp ấp thì không thể thiếu, tụ tập lại một chỗ, cùng nhau bàn luận mấy bức ảnh cấp ba tâm đắc hoặc đã xem lén được là chuyện thú vị nhất. Miệng của mấy đứa rất bẩn, đặc biệt là những lúc như thế, chơi đùa chẳng kiêng kỵ bất cứ điều gì, thiên hôn địa ám, những tên có thể nói nhất chính là ba người chúng tôi. Có điều, Tiểu Xuyên có nói linh tinh thế nào tôi cũng đều cảm thấy chí đồng đạo hợp, nhưng chỉ cần Lý Duy Sâm mở miệng, tôi lập tức liền ngậm miệng, bộ dáng khẩu mạt hoành phi
(miệng nói bắn ra toàn mưa xuân ^^)
kia của hắn, không những đa ác tâm, tuyệt đối là ăn nói bậy bạ, cái gì mà đã đắc thủ rồi, bộ ngực của cô gái kia to thế nào, eo mềm ra sao, da trắng biết bao… Cuối cùng, có một lần chúng tôi giải quyết triệt để, cô bé xem phim cùng tôi đang bị hắn đeo đuổi, hắn lại dám đánh nhau với tôi ở ngoài phòng học, sau khi Tiểu Xuyên khuyên vài câu hắn mới ngừng tay, mắng tôi là đồ thần kinh, tôi vẫn cố ý không bỏ qua cho hắn. Tuy rằng tôi có thể thề với trời là bản thân hoàn toàn không biết chuyện gì giữa hắn và cô bé ấy, thế nhưng lúc đó tôi đã nhảy lên mắng hắn: “Ông đây không bỏ qua cho mày đâu, mày làm được cái quái chứ! Là cô ta chủ động hẹn tao, nếu không tao thèm mà nhìn đến đấy!”
Những lời này vừa ra khỏi miệng, hắn liền đẩy Tiểu Xuyên qua một bên, lao thẳng về phía tôi, trải qua một phen ác chiến, cả hai đều bị thương, ngay cả vài người ra khuyên can cũng không tránh khỏi ăn đòn oan, kế tiếp, khóa kéo hay khuy đồng gì đó trên quần áo hắn rạch một vết thương rất dài trên mặt tôi, thừa dịp tôi đang đau đớn dữ dội lại đem cả người tôi đấm túi bụi. Kết quả cuối cùng không cần nói cũng biết, hắn thắng, còn tôi thê thảm không nỡ nhìn. Lúc hắn đắc ý bước đi, còn không quên bỏ lại một câu độc địa: “Muốn thắng tao, cả đời này đừng có mơ!”
Thầy giáo nghe việc chạy đến ép hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, tôi tỏ ra vô lễ
“Chuyện giang hồ, giang hồ lo” một câu quy củ. Lời này dĩ nhiên không thể nào dễ dàng cho qua, nhưng với trí tuệ hữu hạn của thầy giáo đó, rốt cục cũng vô kế khả thi.
Tôi từ chối sự dìu đỡ của Tiểu Xuyên, trốn học về thẳng nhà, nằm ở trên giường càng nghĩ càng giận, con mẹ nó Lý Duy Sâm, đánh thắng ta bằng vũ khí hèn hạ còn dám coi là anh hùng!
Đang lúc nguyền rủa mười tám đời tổ tông của hắn ở trong lòng, bố tôi đã tan sở về nhà, mắng nhiếc trong phòng khách một lúc lâu mới vào phòng của tôi, thấy tôi cả người thảm hại, cư nhiên lại thưởng cho tôi một bài giáo huấn trước nay chưa từng có, vẻ mặt cũng kỳ lạ chưa từng thấy – mờ mịt, ngẩn ngơ, hoàn toàn mất đi thần thái trước kia, ngồi ở trong phòng tôi thật lâu không nói câu nào.
Đến tận lúc tôi run run rẩy rẩy huých ổng một cái, ổng mới lấy lại tinh thần, sau đó nói cho tôi một chuyện vô cùng bất ngờ: “Mẹ của mày… bà ấy đi mất rồi.”
Tôi lúc ấy không kịp phản ứng, thuận miệng buông môt câu: “Đi đâu cơ?”
“Tao không biết… Bà ấy nói, bà ấy sẽ không quay trở lại nữa, cũng sẽ không trở về cái nhà này nữa… Bà ấy cái gì cũng mang đi cả rồi, quần áo, giấy tờ, mỹ phẩm… Chỉ để lại một phong thư… ngày hôm qua vẫn còn yên ổn cơ mà…”
Ông bố thì thào tự nói suốt khiến tôi thấy sợ, trong lòng càng lo sợ hơn, không nghe tiếp, tôi liền vọt tới phòng hai ông bà, mở toang tủ quần áo, quả nhiên… Không thấy quần áo của mẹ, bình lọ lỉnh kỉnh trên chiếc tủ đầu giường cũng biến mất hoàn toàn.
Sự thật đã vô cùng rõ ràng, bà mẹ xinh đẹp kia của tôi đã không còn cần chúng tôi nữa, hơn nữa một chút điềm báo trước cũng không có…… Không, có lẽ ngày hôm qua bà ấy cho tôi mua giầy thể thao hàng hiệu chính là dấu hiệu duy nhất, thật sự là gọn ghẽ a, dùng một đôi giày để đền bù cho tôi sao……
Tôi không hận bà ấy, mãi cho đến bây giờ cũng vẫn như vậy, tôi chỉ là hiểu rõ một điều… Cái thế giới này dĩ nhiên lại thiện biến như vậy, vô thường như vậy, không có bất cứ cái gì ổn định không thay đổi, cho dù có là cái biểu hiện giả dối có điều kiện tạo thành nhất, ngôi nhà đã sinh ra và dưỡng dục tôi kia.
Từ hôm đó tôi xin nghỉ liên tục ba ngày liền, ở nhà chỉ ngủ rồi lại ngủ, nếu như vết thương trên người đau nhức đến tỉnh cả ngủ, thì lại ngồi dậy xem bừa vài quyển sách, điện thoại đến thì không thèm tiếp. Trong suốt ba ngày đó tôi không nhỏ lấy một giọt nước mắt, nhưng ngoại trừ uống chút nước thì tôi không bỏ bụng bất cứ thứ gì, vì bố không nấu nướng gì cả. Ông ấy ngày ngày chăm chỉ đi làm, thế nhưng tan ca liền ngẩn người, đối mặt với ông ấy còn khó chịu hơn cả việc bị đói, gần như là cái cảm giác rất thiếu dưỡng khí, hít thở không thông, vì vậy, sang buổi sáng ngày thứ tư, tôi tắm táp một chút, thay một bộ quần áo mới, sau đó lấy một ít tiền trong ngăn kéo của nhà, đến trường học.
Vừa đến trường học, Tiểu Xuyên đã lo lắng hỏi tôi mấy ngày nay đi đâu, nhà lại không có ai, tôi thản nhiên nói “Chả đi đâu cả”, sau đó kéo hắn bồi tôi đi ăn sáng.
Hôm đó khẩu vị của tôi quả nhiên không tệ, ăn liền hai bát mì to lại cộng thêm hai cái bánh bao, Tiểu Xuyên lẩm bẩm dư thừa gì đó đều bị chặn đứng cả lại “Trời đất, mày mấy hôm chưa ăn cơm rồi hả?”
“Ba ngày.”
“Cái gì! Vậy đã uống thuốc chưa?”
“Không cần, tao chả làm sao cả, chỉ là muốn ngủ thôi.”
“Chuyện đó… Duy Sâm nó…”
“Là anh em nhau đừng nhắc đến cái tên đó, tao còn muốn ăn nhiều hơn một chút, đừng giúp tao giảm béo chứ.”
“Không phải… nó đồng ý nói lời xin lỗi với mày, thằng dở đó cũng thật quá đáng mà…”
“Không cần phải thế! Ai cần mấy người can thiệp vào! Nói xin lỗi á? Tao cóc thèm!”
Tôi gầm lên khiến bánh bao chưa ăn xong bị văng ra ngoài: “Mày đa sự vậy? Đây là chuyện của tao và nó, chả liên quan gì đến mày hết!”
Tiểu Xuyên mặt đầy ủy khuất giải thích: “Nhưng chúng mày đều là anh em của tao… sao lại không liên quan gì đến tao được chứ…”
Vẻ mặt đáng thương sinh động của hắn khiến tôi không thể nào tức giận nổi nữa, cư nhiên lại quên mất tất cả vận đen từ mấy hôm nay, cười to: “Mày làm gì thế? Diễn kịch kém thế này ai thèm xem?”
“Tao nói thật đấy, mày không tha cho nó được sao?”
“Bảo tao tha cho nó? Hừ, là nó tha cho tao thì có?” Thanh âm của tôi thấp xuống, chỉ còn lại một chút oán khí: “Người khác còn chưa biết nó giỏi như thế nào chắc, kỳ thực chẳng qua chỉ đến thế là cùng…”
“A… a nó cũng bị thương không nhẹ đâu, hai đứa chúng mày không ai thua ai hết… ai cũng thắng cả… A… a….”
Tên Tiểu Xuyên này còn dám cười, đem ta ra làm trò cười hả? “Con mẹ nó, mày cười cái gì hả? Khó coi như vậy, trông giả muốn chết! Được rồi, chuyện này tao cho qua, đưa ra cái bộ mặt bình thường một chút có được không?”
“Thật sao? Tốt quá, tao yêu mày nhất! Nào… Hôn một cái nào!”
Tiểu Xuyên mặt mày tươi tỉnh đưa môi đến trước mặt tôi, tôi nhăn mày hung hăng đẩy hắn ra, nhưng trên mặt vẫn nhịn không được cười: “Mày ác tâm phải không? Đừng làm rộn nữa!”
“Ai nha, tao thật đau lòng a… Tao thật lòng mà!” Tiếng Tiểu Xuyên kêu to khiến nhiều người chú ý, tôi đỏ mặt cho hắn một quyền: “Hô hoán cái gì a
? Người khác lại cho rằng tao mày bị biếи ŧɦái!”
“Biếи ŧɦái thì biếи ŧɦái, bọn họ cũng có người biếи ŧɦái mà! Ha ha…” Nụ cười vô tư của Tiểu Xuyên xóa đi sự mất tự nhiên trong lòng tôi, đúng vậy, đùa giỡn thì có cái gì to tát chứ?
Tôi lúc đó căn bản không hề nghĩ rằng đồng tính có cái gì ám muội, thế giới khác lạ xa xôi kia giống như sinh vật ngoài hành tinh, ngay cả khái niệm rõ ràng cũng không có, chẳng qua là trộm thấy trong mấy quyển tiểu thuyết tình cảm cổ điển có chút ấn tượng mơ hồ, lẻ tẻ về điều này, nhiều hơn cũng chỉ là biết qua một chút về loại hành vi luyến ái này. Thế nhưng một thời gian sau đó không lâu, tôi nhận thấy được một sự thật rõ ràng như ban ngày: Tôi, Cao Úc, cả đời này sẽ phải gắn liền với cái từ ngữ vừa nhục nhã vừa tội lỗi đó.
Tôi khi trở lại cuộc sống học đường, không hề nói với bất cứ ai về việc đó, cho dù có là Tiểu Xuyên, tôi không thích nhìn thấy, hay nghe thấy, thậm chí là nghĩ tới vẻ mặt thương hại của người khác, tôi chỉ cần sống sao cho giống trước kia là được. Tôi cũng không quá để bụng chuyện với Lý Duy Sâm nữa, có hai nguyên nhân, thứ nhất, tránh khiến cho Tiểu Xuyên khó xử; hai là, ngày đó lúc gặp phải hắn ở trong phòng học, hai cái mặt vết bầm tím vẫn chưa phai mờ, vừa đυ.ng độ nhau, liền cùng lúc cười ầm lên, rất có không khí
“cười một tiếng xóa tan hận thù”, cẩn thận ngẫm lại, người ta cũng không có gì là đắc tội với mình, lại thêm tên này hết sức chủ động chạy đến xin lỗi, khiến tôi được nở mày nở mặt, còn lý do gì khiến mình hẹp hòi được đây?
Hôm đấy, trên đường tan học về nhà, tôi mua cả đống nào là bánh mì, đồ ăn vặt và mứt, sau khi vào cửa, thuận tay ném một ít cho ông bố vẫn đang ngồi thẫn thờ, sau đó không nói câu nào liền tắm rửa rồi trèo lên giường, phải mất rất nhiều thời gian tôi mới ăn xong được đám thực phẩm khó nuốt đó. Ngày hôm sau tỉnh dậy, bàn trà trong phòng khách thiếu đi một ít đồ ăn, lại nhiều hơn một tờ báo: “Tan học về sớm một chút nhé, tao nấu cơm đợi mày.”
Thế là, ngày thứ năm sau khi mẹ tôi đi mất, cuộc sống của chúng tôi đã trở lại như bình thường, chỉ là chúng tôi hai người không một ai đề cập đến chuyện đó nữa, nó đã trở thành bí mật chung giữa tôi và bố, một vết sẹo nhanh chóng lùi vào dĩ vãng. Tôi trong trường học cùng với đám bạn bè qua lại càng ngày càng thân thiết, bao gồm cả tên Lý Duy Sâm đó, dần dần sau một thời gian, tôi cảm thấy tên này cũng không phải quá đáng ghét đến thế, có điều hơi phù phiếm một chút, cũng hơi ngạo mạn một chút, lúc nào cũng có thể lấy việc trêu chọc nữ sinh làm trò vui, kỳ thực Tiểu Xuyên cũng có cái tật xấu này, huống chi… tôi cũng không tốt hơn hắn là bao. Ngoại trừ những sai lầm của trực giác, ba đứa chúng tôi quả thực là những bằng hữu tốt nhất của nhau, ngày nào cũng dính lấy nhau như hình với bóng.
Một sự thay đổi duy nhất đáng nói mà chuyện đó mang lại cho tôi, có thể chính là đột nhiên trở nên sợ con gái hơn, tôi vĩnh viễn không biết được trong lòng bọn họ đang nghĩ cái gì, hơn nữa, lời bọn họ nói, thần thái của họ tôi cũng không còn tin tưởng, ở cùng bọn họ trở nên vô cùng mệt mỏi, do vậy, rất nhanh, đối với khuôn mặt sạch sẽ cùng giọng nói ngọt ngào của họ, tôi đã mất đi nhiệt tình như trước. Cho nên, tôi nói lời có ý chia tay với cô nàng mình đang hẹn hò, dưới ánh mắt phẫn nộ của cô, tôi không cách nào giải thích được, chỉ có thể nói “Nị*”, cái từ “nị” đó đổi ngay lấy một cái bạt tai như trời giáng, tôi cảm thấy hết sức may mắn vì cô không khóc, nếu không tôi thật không biết phải làm thế nào.
*Nị (腻): 1/ chán, ngấy. 2/ bẩn (là cái nào thì cũng bị ăn tát cả ^^)
Cái gọi là mối tình đầu đó, lại chỉ kết thúc đơn giản như vậy, tôi không hề có chút cảm giác tiếc nuối hay khổ sở nào hết, có thể vì tôi không thực sự thích cô; cũng có thể là vì tôi căn bản là một tên trời sinh tuyệt tình, ngoại trừ đối với bằng hữu của mình. Tình bạn của con trai, không thể nói rõ ràng, có khi chỉ vì mặt mũi của nhau mà đem cả tính mạng ra đặt cược, những điều này, cũng là việc đám con gái vĩnh viễn không thể thực sự hiểu nổi.
Mặc dù tôi vẫn giấu bọn họ bí mật thuộc về riêng mình, nhưng điều đó cũng không làm trở ngại đến sự thân thiết giữa chúng tôi, chúng tôi đây mười người tập hợp thành một tiểu đoàn thể, thậm chí còn khiến cho phòng giáo đạo trường nghi ngờ, mới có gió thổi cỏ động, đã khéo dẫn dắt: “Em còn nhỏ, ngàn vạn lần đừng đi sai đường, đừng để bị lôi kéo vào mấy bang hội gì đó…”
Đối với cục diện như vậy, chúng tôi không cảm thấy có cái gì không tốt, ngược lại có chút tự hào, điều đó chứng minh rằng chúng tôi có “thực lực”. Quả thật là còn quá trẻ, chúng tôi đã hưởng thụ được hư vinh được người khác coi trọng, mặc kệ cái sự coi trọng đó rốt cục xuất phát từ lý do gì. Chúng tôi đối với sự miệt thị của giáo viên cũng là hoàn toàn vô lý, trêu chọc bọn họ liền trở thành trò chơi thú vị nhất, cho đến tận sau này, vài người trong chúng tôi không hẹn mà cùng cầm thước làm thầy, mới cảm thán sự ngây thơ năm đó, nhưng học sinh thời nay so với chúng tôi trước kia càng khó bảo hơn, khiến bọn họ đau cả đầu.
Dĩ nhiên, chúng tôi khi ấy không hề có lấy một chút xấu hổ trước hành vi của bản thân, tôi, Tiểu Xuyên và Lý Duy Sâm căn bản không đời nào chịu có mặt trong tiết tự học buổi chiều, trốn rất nhiều rồi, ngay cả thầy giáo cũng lười không quản, dứt khoát mặc kệ muốn làm gì thì làm, chỉ chờ chúng tôi làm thế nào cho chóng qua mấy năm cấp ba này, rồi thì bọn họ coi như cũng hết trách nhiệm.
Khoảnh khắc đã đem đến vận mệnh cô độc của tôi, chính là vào một lần trốn buổi tự học ban đêm “thường quy”
(như mọi khi), Lý Duy Sâm đêm đó không giống như mọi ngày, hắn uống rất nhiều bia, hút rất nhiều thuốc, thế nhưng lại không hề nói một câu nào. Tôi đưa mắt ra hiệu với Tiểu Xuyên: Chuyện gì vậy? Tiểu Xuyên liền kéo tôi ra ngoài cùng đi vệ sinh, tại nơi hôi thối đó, tôi đã biết được bí mật của Lý Duy Sâm.
Hắn vẫn luôn thầm mến một cô gái, từ hai năm trước rồi, cho đến nay vẫn chưa từng một lần thổ lộ, nhưng vẫn chuẩn bị không ít quà cáp, có điều cũng chưa từng tặng đi cái nào, mà đến hôm nay rốt cục hắn cũng đã nói ra, nhận được câu trả lời là “không”, buổi tối hắn canh giữ trên con đường về nhà cô gái đó, lặng lẽ nhìn cô đi.
“Sau đó thì sao?” tôi vô cùng ngốc nghếch hỏi Tiểu Xuyên, trong lòng vẫn không thể nào tin nổi, Lý Duy Sâm, con người phù phiếm như vậy, lại có thể thật lòng với một người con gái sao?
Tiểu Xuyên dùng ngữ điệu không tương xứng gì hết với vẻ bề ngoài, thở dài một cái: “Sau đó ư? Không có sau đó nữa đâu, nó nói nó còn có tự tôn của mình, sẽ không chạy theo dây dưa, cứ kết thúc như vậy ngược lại lại là chuyện tốt.”
“….Vậy sao?” Trong lòng tôi có một cảm giác kỳ lạ, tên kia chín chắn sớm thật nhỉ? Mười ba tuổi đã đem lòng yêu người ta? Vậy cái bộ dạng lúc bình thường đó đều là giả cả sao? Lần đó hắn còn vì một đứa con gái mà trở mặt với tôi cơ mà… Nhưng chính tôi cũng có bí mật chôn giấu thật sâu trong đáy lòng, tôi cũng đang ngụy trang mà thôi, làm ra vẻ bình thản cáo biệt người đã từng rất quan trọng đối với mình, trong thời khắc đó, tôi chợt cảm thấy hắn sao lại giống mình đến thế, chúng tôi, là cùng một loại người.
Rất nhiều năm về sau, tôi mới phát hiện ra bản thân đã rất sai lầm, nhưng, đã trễ mất rồi, ảo giác kéo dài quá lâu không thể nào một gạt là có thể xóa nhòa, lại có thể dễ dàng khiến cuộc đời của tôi trở lại từ đầu.
Quay lại quán bar, không thấy Lý Duy Sâm ở đâu, chúng tôi vội vàng ra ngoài tìm, bên kia đường sáng rực ánh đèn, hắn lặng lẽ ngồi trên bậc thang của một cửa hàng lớn, ánh mắt đuổi theo hình bóng vừa lướt qua kia.
Chúng tôi không sang đường, chỉ đứng ở bên này đường, cách khoảng cách chiều rộng của con đường, tôi vẫn trông thấy rõ khuôn mặt hắn: Dường như không có một vẻ mặt cụ thể, chỉ còn lại là nét cô đơn thuần túy, trống rỗng, giống hệt như tôi đêm hôm đó đã từng ép buộc chính bản thân mình phải quên đi bà ấy, trong gương phản chiếu lại một khuôn mặt thật giống vậy.
Cái cảm giác kỳ lạ này lại xuất hiện nữa rồi, hơn nữa càng lúc càng mãnh liệt, tôi đứng nơi đó, vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm hắn, Tiểu Xuyên bên cạnh nói gì đó tôi cũng không còn nghe rõ, trong cái thế giới tên là “Cô đơn” đó, chỉ có tôi, và hắn.
Sau khoảng một tiếng đồng hồ, hắn đứng lên, đi đến gần chúng tôi, hai tay khoác lên hai vai chúng tôi: “Bạn tốt, có nghĩa khí lắm, chúng ta đi thôi.”
Tiểu Xuyên vừa đi vừa hỏi hắn: “Không sao rồi chứ?”
“Chẳng sao hết, chúng ta…” hắn mỉm cười, ôm chúng tôi chặt hơn: “Tiếp theo đi ăn khuya thôi!”
Tiểu Xuyên cười, gãi gãi: “Thế này còn là vừa phải!”
Còn tôi lại không thể cười nổi, bởi vì tim tôi đột nhiên đập thật nhanh, nhanh chưa từng thấy. Độ ấm truyền đến từ cánh tay hắn cánh tay gần như làm tôi bị phỏng, tôi không hiểu bản thân tại sao lại như vậy, lại vô cùng, vô cùng sợ hãi, giọng nói của hắn không khác trước kia, nhưng lại không hề giống nhau, mặt của tôi cùng hai tai phút chốc nóng bừng, tôi nghĩ, mình nhất định bị cảm mất rồi.
Thứ tình cảm ngay từ đầu đã biết là tuyệt vọng kia, sau vài tuần sau không thể nào dùng cái từ “cảm mạo” để giải thích nữa, quả thực là như vậy, tôi đã không thể chống lại ánh mắt của hắn, bởi vì tôi nhất định sẽ đỏ mặt, chỉ cần hắn chạm đến tôi một chút cũng có thể khiến tôi vô cùng ngượng nghịu và khó xử, nói với tên đó một câu thôi cũng có thể khiến tôi nghe thấy được tiếng trống ngực của chính mình… Tất cả những điều đó làm cho tôi gần như thấy ngày tận thế đến nơi, thì ra tôi không phải là bị cảm mạo, mà là điên mất rồi!
Đúng vậy, ngoại trừ điên, tôi không biết nên dùng từ nào khác để giải thích, giống như… phản ứng khi nhìn thấy một cô bé xinh đẹp nào đó ngày trước, không… hơn cả thế nữa, tôi chưa từng thất thố trước mặt bất cứ một cô gái nào, vậy nên tôi bắt đầu lạnh lùng đối với tên kia, hơn nữa càng trở nên nhiệt tình hơn đối với những người khác… tôi sợ sẽ bị một ai đó nhìn ra bệnh trạng điên khùng của mình. Nhưng mỗi khi không ai chú ý, tôi đều dùng khóe mắt lặng lẽ nhìn trộm người đó, sau đó ở trong không gian riêng của bản thân chậm rãi nhớ lại từng chi tiết, tôi ở trong thời gian rất ngắn trở nên trầm mặc đến cực đoan, rồi lại vô cùng ồn ào huyên náo.
Tiểu Xuyên và hắn rất thông minh, tất nhiên đều phát hiện ra tôi không như bình thường, Tiểu Xuyên không chỉ một lần dò hỏi liệu có phải tôi vẫn còn để bụng việc hai đứa đánh nhau ngày đó hay không, hắn cũng không ít lần chất vấn tôi: “Có gì thì cứ nói thẳng ra đi, mày đang nghĩ gì vậy hả?”
Tôi có thể nói gì đây? Tôi có thể làm gì đây? Sau khi suy nghĩ miên man tôi nói với bọn họ: “Tao chả sao hết, chỉ là tâm tình không ổn định thôi… sau hai ngày là ổn ngay ấy mà.”
Tôi đối với bản thân, cũng nói y như vậy – sau hai ngày là ổn ngay thôi, điều này không hề bình thường, mày biết rõ mà! Mày không thể cứ như vậy! Mày phải giống như trước kia, hắn là bạn mày, là anh em của mày, mày không được phát điên lên như thế! Cho dù có phải đóng kịch, mày cũng phải đóng!
Ngụy trang, đối với tôi mà nói, không quá khó, chỉ cần tiếng tim đập đừng để bị nghe thấy, mặt đỏ cũng dần dần có thể khắc chế, trong đám bạn bè đông đảo tôi cố gắng hồi phục vẻ mặt sáng sủa, nói đùa, nói bậy đều y như trước, gặp chuyện cần đánh nhau càng trở nên dũng mãnh hơn hẳn, tại những lúc như vậy dường như tôi đã quên hẳn đi sự bất bình thường của bản thân. Lúc đối mặt với hắn, tôi cố gắng ổn định ánh mắt không để cho nó trôi nổi, giọng lúc nói chuyện cũng khống chế bình tĩnh, tự nhiên, mặc dù lòng bàn tay vẫn không ngừng đổ mồ hôi ròng ròng.
Điều đó quả thật là một cuộc đấu tranh hết sức gian khổ, kẻ địch duy nhất chính là bản thân tôi, mỗi đêm trước khi đi ngủ tôi đều phải thực hiện một loạt hành vi giáo dục tư tưởng, sau đó thả lỏng bản thân một chút, dùng một chút thời gian hồi tưởng lại giọng nói, động tác, thần thái… của người đó.
Hội khỏe mùa đông của trường, tôi không báo danh tham gia chạy tiếp sức mà chọn việc chạy đường dài ba nghìn mét, thứ mà bình thường ngay cả luyện tập tôi cũng chả tự nguyện, giáo viên chủ nhiệm cười mãi không đóng nổi miệng – tôi đã giúp ông ấy giải quyết một vấn đề hết sức nan giải.
Bạn bè đều hỏi tôi có phải bị bệnh rồi hay không, tôi cười lớn trả lời chúng nó: “Đúng đấy, chúng mày có muốn theo bồi tao không?”
Việc tập chạy trước cuộc thi thật dài biết bao, ngày nào tôi cũng dùng đặc quyền miễn buổi tự học buổi sáng được chủ nhiệm lớp cho phép, trong lúc sắc trời còn mịt mùng chạy liền qua mấy con đường, chạy một mạch cho đến khi hô hấp khó khăn, thần trí mơ hồ, toàn thân mệt mỏi, thân thể không đủ sức bền lần lượt thấu vào từng chi, thế nhưng đáy lòng ngược lại đạt được một sự an bình vô cùng lặng lẽ. Tiểu Xuyên phụ trách bồi chạy hai buổi tập, cuối cùng bị tôi bỏ lại xa lắc xa lơ ở sau lưng;
Lý Duy Sâm khôn khéo hơn hắn, đạp xe đạp đi theo bên cạnh tôi, trên đường không dứt lời kêu ca bên tai: “Mày thằng khỉ gió này thật đúng là điên… nghỉ ngơi một chút thì chết người à?”
Nhưng tôi chỉ chạy, chạy một mạch, nơi trước mặt không nhìn được điểm cuối kia chính là đích đến của tôi. Cuối cùng, trong hội thao, tôi chạy về đích một lần, đứng thứ hai toàn trường.
Khoảnh khắc lao tới đích đó, hai người họ vây lấy hai bên tôi, tôi nặng nề thở hổn hển mỉm cười với bọn họ.
Tiểu Xuyên nhảy dựng lên cho tôi một đấm: “Tao biết mày sẽ làm được mà!”
Lý Duy Sâm, người mà tôi vẫn sợ phải đối mặt, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc lẫn nghi hoặc: “Thật không ngờ… Lần này coi như tao phục mày rồi đấy nha, tiểu tử!”
Từ đó, tôi có được một sức bền kinh người, trong những ngày về sau này của cuộc sống, nó giúp tôi trải qua rất nhiều lần cận kề với bến bờ của sự tuyệt vọng.
Thời gian, quả là một thứ rất kỳ diệu, nó có thể biến ngụy trang thành thói quen, cũng có thể biến sợ hãi trở nên vô hình.
Ngày này qua ngày khác, đấu tranh với bản thân, tôi dần dần chấp nhận một sự thật tàn khốc, tôi không thể nào thắng được bóng ma tội ác tận sâu trong tim, do vậy không thể thừa nhận rằng tôi thật sự rất thích hắn, một người có cùng giới tính với mình.
Tôi không còn sợ hãi nữa, bởi vì tôi có đủ lòng tin đối với khuôn mặt giả mạo của mình, sẽ không thể có một người nào khác biết được, tôi tuyệt đối được an toàn, chỉ có điều cần phải tốn nhiều sức lực để áp chế những
lo lắng cùng muộn phiền trong lòng.
Đối với hắn, tôi không những không trốn tránh, ngược lại rất vui vẻ đến gần, ôm ấp một giác ngộ tử vong đi chia sẻ một chút mùi vị của hắn, có thể thể nghiệm được kɧoáı ©ảʍ chân thật lại vô cùng tuyệt vọng, trong tế bào thần kinh của tôi hết lần này đến lần khác hiện lên cái từ kia – biếи ŧɦái. Không cần phải liều mạng lãng quên nó, tôi chính là loại người như thế đó, coi như phủ nhận cũng chỉ là một loại ngụy trang, ở trước mặt hắn tôi đã giả bộ đủ rồi, mệt mỏi đến độ không còn sức lực đi lừa gạt chính bản thân nữa rồi.
Có điều, mỗi lần đọc được trong sách hoặc xem phim truyền hình mơ hồ đề cập đến loại người như tôi, đều không hề ngoại lệ bị bôi xấu một cách cực đoan, tận sâu trong thân thể tôi lại có một cảm giác như bị kim đâm. Loại đàn ông giống đàn bà, đại danh từ hết sức độc địa, việc bẩn thỉu, hạ lưu nhất… chính là đánh giá của xã hội đối với loại người như tôi, rốt cục là vì cái gì cơ chứ? Kỳ thực tôi hiểu rất rõ lý do của họ, thế nhưng vẫn không kìm được mà hét to lên trong lòng: “Tại sao? Tại sao!”
Dĩ nhiên, không ai trả lời tôi, tôi cũng không có dũng khí hỏi sự thật trước mặt bất cứ một ai, tôi vẫn chưa muốn bị thế giới vứt bỏ, hãy để tất cả duy trì bộ dạng giả mạo đó đi, có thể hy sinh thân mình, lên núi xuống biển… Bởi vì chúng ta là bạn tốt, chúng ta là anh em mà, thật giống như không có bất cứ sự sai khác nào, duy chỉ có câu nói nào đó, ánh mắt nào đó nhất định phải ẩn giấu tại địa vực âm u, cho tới tận khi sinh mạng kết thúc.
Chỉ như vậy thôi cũng rất tốt rồi, tôi ở trong cuộc đời hắn vẫn có một vị trí nhất định, nếu như không có gì sai sót, tôi sẽ vĩnh viễn là bạn tốt của hắn, bên cạnh giúp đỡ hắn đi qua con đường dài.
Ngày trời đông năm mười lăm tuổi, tôi bước qua lam đồ (kế hoạch tương lai) sớm đã vạch sẵn ra cho mình, từng được mong ước nhất, trong đó có tôi, có Tiểu Xuyên, có hắn.
Nghỉ đông, chúng tôi vẫn ở bên nhau, mua đồ, xem đĩa rồi cùng nói chuyện phiếm, uống rượu, việc gì tôi cũng hùa theo cùng với bọn họ, ngoại từ việc ở nhà hắn xem đĩa phim cấp 3. Nhìn mông ngực trên màn hình, nghe những tiếng dốc của nam nữ diễn viên, tôi lẳng lặng không nói một lời, mỗi một bộ phận của cơ thể, còn có đại não, đều đang ngủ say, không hề có một chút phản ứng nên có nào của tầm tuổi đó. Tôi nghĩ, mình vĩnh viễn không thể có phản ứng với con gái được nữa rồi. Thế nhưng mấy tên ngồi bên cạnh tôi lúc đó, nhịp hô hấp rõ ràng càng lúc càng trở nên gấp gáp, bàn tay nắm lấy góc áo hoặc ống quần để giảm bớt phản ứng của cơ thể. Chúng nó cho dù bụng dưới liên tục bị khuấy đảo, vẫn phải làm ra vẻ bình tĩnh, giọng điệu bình thản mà đùa cợt.
Lúc đó, tôi cũng sẽ phối hợp với chúng, nói ra những điều bẩn thỉu, giống như đã học thuộc lòng, do vậy mà khiến cho chúng nó sinh ra liên tưởng lung tung, không tranh nhau vào WC không được. Sau khi đi ra, đôi bên không hẹn mà cùng cười cười, liền hóa giải đi sự khó xử nhỏ nhỏ. Trong loại trò chơi liên quan đến giới tính này, tôi vẫn luôn là người chiến thắng, “khả năng nhẫn nại siêu cường” của tôi là điều mà chúng nó mãi mãi không thể đạt đến được, tất nhiên, cuối cùng tôi cũng sẽ vào WC một lần, tránh khiến cho bọn họ hoài nghi. Tôi nhìn bản thân mình trong gương, lộ ra một nụ cười giễu cợt, cậu bé trong gương vẻ mặt bình thản, ánh mặt lại hết sức u ám.
Mỗi lần, giữa tôi và hắn vẫn còn có Tiểu Xuyên ngăn cách, như vậy có thể bảo đảm rằng bản thân sẽ không sinh ra ý niệm tà ác nào đó trong đầu, bọn họ cũng không hề một lần để ý đến cách sắp xếp chỗ ngồi một cách cố định, chẳng bao giờ thay đổi này, tôi cũng phải khắc chế gợn sóng du͙© vọиɠ từ tận đáy lòng mình, không để vượt qua ranh giới mình đã gắng sức duy trì kia. Tôi không cho phép bản thân mình làm bẩn hắn, cho dù có trong tưởng tượng cũng không thể được, bởi vì… hắn chính là người tôi thích.
Tôi tình nguyện đem tất cả tìиɧ ɖu͙© bị đè nén giải phóng bằng phương thức khác, như hút thuốc, uống rượu, hay cuồng hoan bạo lực và mấy cuốn sách đẹp mắt hay vô vị nào đó. Tôi không chỉ một lần vì những lý do vô cùng nhỏ mà động thủ với mấy người xa lạ, cho đến khi bọn họ nhìn thấy không thuận mắt mà kéo tôi ra, lúc bọn họ hỏi tôi rằng đã xảy ra chuyện gì, tôi nói chẳng có gì hết, trong lúc đó lửa giận lớn hơn, ăn nguyên một nồi lẩu.
Những ngày không có bọn họ bên cạnh, tôi vẫn quen đi dạo một mình không mục đích, đi từ đầu này đến đầu kia của con đường, từ khu chợ này đến khu chợ khác. Vô tình tôi kiếm được một quyển tiểu thuyết trong hiệu sách, cho dù là tên sách hay nội dung đều làm cho tôi khϊếp sợ, quyển sách kia có tựa đề là [Lời tự thú của chiếc mặt nạ], tác giả là người Nhật Bản.
Tôi quả thực không thể tin, quyển sách này cư nhiên lại đường hoàng bày trên giá sách, bìa sách trình bày nhã nhặn, bên trong có hình chụp đen trắng của tác giả, là một khuôn mặt trẻ tuổi vừa thanh tú, vừa đoan chính. Trong lời nói đầu đã giới thiệu anh “Chết trong lúc được phẫu thuật bụng” – anh ta đã chết? Người vạch trần bí mật nội tâm tôi đã chết? Thế nhưng tôi rốt cục cũng biết, trong những “người như thế” có một người kiệt xuất như vậy, cái thế giới này đã thừa nhận anh. Tôi không có lý do gì lại không mau mau mua ngay quyển sách này, nó là sách thuộc về tôi. Hôm đó trên đường về nhà, tôi suốt quãng đường vẫn cứ ôm thật chặt nó vào trong lòng mình.
Từ ngày đó trở đi, tôi không ngừng bồi hồi trong các tiệm sách toàn thành phố, một quyển rồi một quyển tỉ mỉ lật giở, đứng suốt mấy tiếng đồng hồ, khao khát tìm kiếm từng chút từng chút mọi thông tin về những người như chúng tôi, nhưng cuối cùng chỉ miễn cưỡng mua được một bộ [Nụ hôn của nhện cái], hơn nữa sau khi xem xong lại khổ sở nói không nên lời – “đàn ông chân chính chỉ nên yêu đàn bà chân chính”, đây quả là một câu nói quá mức tàn nhẫn, tôi lặng lẽ đem quyển sách nhét vào tận sâu góc ngăn bàn, tự thề với bản thân sẽ không bao giờ mở nó ra lần nữa.
Mười hai giờ đêm ba mươi Tết, Tiểu Xuyên gọi điện cho tôi: “Năm mới vui vẻ nha!”
Tiếng pháo rộn rã bên ngoài khiến cho màng nhĩ tôi ong ong, tên này sao lại trở nên ngốc nghếch như vậy? Ngoài trừ Lý Duy Sâm và hắn, những bạn bè khác đã gọi điện chúc mừng từ lâu.
Tôi gần như nói to ra bốn chữ tương tự như vậy, Tiểu Xuyên bên đó “hắc hắc” cười quái dị, tôi mới tỉnh ngộ: “Thằng quỷ này! Cố ý chỉnh tao phải không?”
Cắn răng nghiến lợi cúp điện thoại, tiếp tục phụng bồi ông bố đi xem hội đêm giao thừa, mặc dù tiết mục cũng coi như đặc sắc, vẻ mặt của ông ấy lại trống rỗng muốn chết, tôi biết ông ấy đang suy nghĩ chuyện gì, đành quay ra nói với ông ấy: “Ba, di ngủ sớm một chút đi, ngày mai con đưa bố đi trực ban.” Ông bố bị chọn đi trực ban vào đúng mùng một Tết, thật sự là vô cùng cô đơn.
Sau khi bố đi ngủ, tôi bó gối ở trên giường, mãi do dự suốt hai tiếng đồng hồ, vừa định cầm lấy điện thoại thì nó liền vang lên, giọng nói tôi chờ đợi suốt cả đêm từ đầu dây bên kia truyền đến thật rõ ràng: “Đã ngủ chưa?”
“Vẫn chưa… mày cũng chưa ngủ a?”
“….Không ngủ được, muốn đi ra ngoài một chút.” Giọng nói của hắn thật trầm thấp, nghe như một đại nhân.
“Đừng có ngốc, trên đường một mống cũng không có.”
“Vậy… nói chuyện một chút đi.”
“Ờ.”
“Kỳ thật… cũng không có gì đáng nói, chỉ là muốn trò chuyện một chút thôi.”
“Nói đi, tùy tiện nói cái gì cũng được mà.”
“…Nga, quên mất không nói chúc mừng năm mới mày.”
“Chúc mừng năm mới nhé.” Tôi ngu ngu đáp lại hắn, vô số lời không dám nói ra đều bị ngăn lại trong l*иg ngực.
“… Cao Úc, mày có chuyện gì đó phải không? Từ lâu tao đã cảm thấy mày đối với tao không được bình thường cho lắm.”
“… Vậy trong lòng mày cũng có tâm sự phải không? Vẫn nhớ cô ấy?”
“A, bị mày nhìn thấu rồi? Mày còn lợi hại hơn tao a.” Dùng giọng điệu như thể đang đùa cợt mà cho qua, hăn làm như không có chuyện gì, tiếp tục: “Nói chuyện của mày một chút đi, rốt cục là sao vậy?”
“Tao chẳng sao cả, có khi… bố mẹ sắp li dị rồi.” Tôi chỉ có thể nói ra cái bí mật này để giấu giếm một bí mật lớn hơn.
“Cái gì? Cái miệng của mày cũng thật là chặt quá cơ, chuyện từ lúc nào thế?” Trong giọng nói bình thản của hắn tôi có thể nghe ra sự quan tâm, thế đã là đủ lắm rồi.
“Từ lâu rồi, yên tâm đi, tao không sao cả, có điều bố tao đau lòng nhiều lắm.”
“Mày nói lời này tao không tin nổi đâu, có điều, mày chịu đựng quả thật rất giỏi a, không tệ đâu…” Ngữ thanh hơi dừng lại, tôi nghe được một tiếng vang thanh thúy, giống như phát ra từ chiếc bật lửa đồng của hắn, tôi cũng rất tự nhiên móc từ dưới gối ra hộp thuốc lá cùng bật lửa.
Mới phun ra một ngụm khói, giọng nói của hắn lại truyền đến: “….Mày cũng đang hút thuốc đấy à?”
“Ờ.”
“Vậy… tao mày nói chuyện tiếp đi, nói đến chỗ nào rồi ấy nhỉ? À, chuyện trong nhà, mày đừng quá nghĩ ngợi, lúc nào rảnh rỗi cứ ra tìm bọn tao chơi.”
“… Biết rồi, ừ tao sẽ tìm bọn mày.”
“Mày nói ít như vậy, có phải muốn ngủ rồi hay không?”
“….Đâu có đâu, tinh thần tao vẫn còn tốt lắm mà, quậy suốt đêm cũng không thành vấn đề.”
“………………………………………”
Cứ chuyện trò mãi, tôi đột nhiên nghe được một cậu như vậy: “Thật là kỳ quái, mấy ngày không gặp đã thấy hơi hơi nhớ mày rồi.”
Thần kinh tôi ngừng hoạt động trong nháy mắt, biết rõ hắn không có ý tứ gì khác, vẫn không nhịn được bắt đầu suy diễn, tưởng tượng lung tung, sau khi trầm mặc suốt 30 giây tôi mới cất lên lời, dùng giọng điệu không thể bình tĩnh nổi nhạo báng hắn:
“…. A a, cái quỷ gì buồn nôn kinh, tao choáng váng đến nơi rồi…”
“Vẫn còn chuyện buồn nôn hơn nữa, có muốn nghe không?”
“Dĩ nhiên… không muốn!”
Sau đó cả đêm tôi đều không thể ngủ được, lăn qua lộn lại, nhớ lại âm điệu và tiết tấu câu nói kia của hắn, đồng thời không ngừng nhắc nhở bản thân: không được nhớ đến nữa, không được phép nhớ đến nữa… Tàn thuốc trong gạt tàn càng lúc càng nhiều, trong căn phòng tối đen mỗi chốc lại sẽ lóe ra ánh sáng hồng nho nhỏ, việc thiêu đốt bí mật liên tục lặp đi lặp lại, cuối cùng chỉ còn lại một đống tro tàn.
Tôi cứ như vậy thao thức suốt một đêm trên giường, hút hết sạch một bao 555, nhãn hiệu thuốc này cả tôi và hắn đều thích, không biết là do vô tình trùng hợp hay là do tôi vô ý chọn. Có thể vì hút quá nhiều thuốc, sáng sớm dậy đầu óc tôi quay cuồng, đánh răng đánh đến mức buồn nôn, thân thể mềm nhũn, lại nặng nề vô cùng, mỗi bước đi cứ như muốn lún sâu xuống đất.
Cảm giác mê muội như thế, mệt chết đi cũng thấy rất thoải mái, nhưng bố nhìn thấy tôi thì bị dọa cho đứng tim: “Tiểu Úc a, có phải bị bệnh không đấy con? Sắc mặt khó coi như vậy?”
“Không mà… chỉ là… ngủ muộn một chút thôi.” Tôi vừa đáp lại bố vừa chậm rãi ngồi xuống sô pha, cổ họng khô rát chỉ muốn ho khan, nhưng tôi liều mạng nhịn xuống.
“Giọng nói cũng làm sao ấy? Mày thằng nhỏ này thiệt là, làm gì mà lại ngủ trễ như vậy? Hôm nay mày đừng đi đâu nữa, ở nhà ngủ một giấc đi!”
“Con muốn đi… đã nói với người ta rồi…”
“Tắm nước nóng một cái rồi hãy lên giường, tao sẽ cố gắng về sớm.”
Bố hoàn toàn không nghe tôi nói cái gì đã xềnh xệch lôi tôi vào phòng tắm: “Tao để quần áo mày ở cửa, tự lấy nhé.”
“Phanh” một tiếng, cửa phòng tắm bị đóng lại, tôi đành bất đắc dĩ mở vòi ngoan ngoãn tắm rửa, đem tất cả tâm tình lờ mờ tạm thời vứt lại đằng sau.
Dưới sức nóng của vòi nước, cơn buồn ngủ dần dần nảy lên, tôi tranh thủ thời gian tắm rửa qua loa để chạy ngay lên giường. Chiêu này của ông bố quả nhiên hữu hiệu, được bao bọc trong chăn bông ấm áp tôi nhanh chóng tiến vào mộng đẹp, ngày sau nhớ tới, tôi nghi rằng phải chăng bố thường xuyên mất ngủ mới nghĩ ra cách hay ho thế này.
Ngày hôm đó tôi ngủ mơ thấy: Mẹ đang ở trong bếp làm đồ ăn, còn tôi thì chỉ chăm chăm ăn vụng, chọc cho bà tức phát điên: “Có cơm ngay đây, ăn vụng cái gì a! Mau tránh ra!”
Tôi cười du côn, kêu to: “Nhưng thích ăn vụng hơn! Ba! Mau tới giúp con một tay! Mẹ tức điên lên rồi!”
Kỳ thật cũng không có gì đặc biệt, cũng chẳng có gì khác những ngày tháng trước đây, chỉ là những ngày tháng như thế không thể quay trở lại nữa rồi, cũng giống như cái tôi trước kia vô ưu vô tư đã hoàn toàn không còn tồn tại.