Cô ta khao khát lên thành phố, tự chọn một người chồng là thanh niên trí thức, may mắn được về thành phố cùng anh ta, lúc đó cũng nở mày nở mặt một hồi. Ai ngờ cuộc sống sau này không mấy tốt đẹp, chồng vô tích sự, cả đời nhu nhược, về sau còn thất nghiệp, cả nhà nghèo rớt mồng tơi.
Năm đó cô ta đi vay tiền của mợ, nghe mợ lại nhắc đến mối nhân duyên hụt thời trẻ, cô ta thực sự hối hận.
Người đàn ông năm xưa đã trở thành cán bộ cấp cao, còn người chồng cô ta tự chọn lại vô cùng nhu nhược. Vì cô ta là gái quê, nên cả mẹ chồng lẫn chồng đều không coi trọng cô ta, cô ta làm trâu làm ngựa cả đời, tuổi lớn rồi mà cả nhà còn không có gạo để nấu.
Cô ta cầm số tiền vay được, hoảng hốt về nhà, trên đường bị xe đυ.ng chết, mở mắt ra thì thấy mình đã trọng sinh về năm mười tám tuổi.
Lúc này người chồng thanh niên trí thức chưa xuống đội sản xuất của cô ta, cô ta vẫn là một thiếu nữ chưa chồng, là hoa khôi của thôn.
Sau khi trọng sinh, cô ta không muốn sống lại cảnh nghèo khó kiếp trước nữa. Nhìn quanh một lượt, trong số những người cô ta quen biết, người có cuộc sống tốt nhất chính là người mà ngày xưa cậu ruột muốn giới thiệu cho cô ta, người đã từng có một đời vợ.
Cô ta nhớ là khoảng tám, chín tháng sau, cậu nhờ người gửi thư về bảo cô ta đến quân khu tìm mình. Nhưng là hoa khôi của thôn nên cô ta rất kiêu ngạo, khi đọc thư thấy điều kiện gia đình của Nghiêm Lỗi thì không bằng lòng, một lòng một dạ muốn tìm một người thành phố thực sự. Cuối cùng, cô ta không đi nên bỏ lỡ.
Lần này, cô ta không chờ cậu viết thư cho mẹ mình nữa, mà tự đến.
Cô ta thuyết phục mẹ mình cho cô ta đến nương nhờ cậu. Mẹ cô ta đã được xóa mù chữ, có thể viết được vài chữ nguệch ngoạc nên đã viết thư cho em trai: "Tìm cho con bé một đối tượng ở thành phố."
Thời đó, chỉ cần một người thành đạt là có thể kéo theo cả gia đình, thậm chí cả thôn. Đoàn trưởng Triệu đã cưu mang cô cháu gái đến nương nhờ, viết thư cho chị gái ở quê báo rằng cháu gái đang ở nhà mình, bảo chị gái yên tâm.
Vừa hay nhà đoàn trưởng Triệu có năm đứa con, một mình vợ anh ta cũng vất vả, lúc đến Lâm Tịch Tịch lại rất chịu khó làm việc nên cậu và mợ cô ta nhìn thấy đều rất thích cô ta.
Nhưng trong nhà lúc đó có sáu đứa bé, bé trai thứ sáu họ Nghiêm. Lâm Tịch Tịch nhìn thấy đứa bé này thì mơ hồ đoán ra. Hỏi thăm thì biết đứa bé tên Nghiêm Tương đó là con trai của Nghiêm Lỗi và người vợ đã bỏ trốn của Nghiêm Lỗi.