Trông anh lạnh lùng thế thôi, chứ trong thâm tâm cũng không dám chắc.
Mức độ nhu cầu của mọi người thật sự khác nhau.
Kiều Vi Vi trẻ trung khỏe mạnh, có chồng có con, thế nên càng mong muốn được thỏa mãn về mặt tinh thần.
Mặc dù ở thế giới khác, Kiều Vi không mất cả bố lẫn mẹ như Kiều Vi Vi, nhưng bố mẹ cô cũng ly hôn từ khi cô còn rất nhỏ. Người mẹ nuôi nấng cô còn qua đời trước cô một bước. Sau khi cô bị bệnh nan y, người bố vốn chưa bao giờ sống cùng cô cũng đã nhẫn tâm vứt bỏ cô.
Lần cuối cùng hai bố con nói chuyện điện thoại với nhau, ông ấy nói: "Cô đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa."
Rồi ông ấy chặn số của cô.
Đối mặt với căn bệnh hiểm nghèo của cô, người bạn trai cũng lùi bước, sau lần cuối cùng đến thăm cô thì không hề liên lạc nữa.
Khi đó Kiều Vi chẳng có gì cả. Người thân không còn, người yêu cũng mất, công việc lại càng không, để chữa bệnh, cô bán hết nhà cửa, cuối cùng cô đơn và tủi khổ chết trong bệnh viện.
Đối với một người từng trải qua cuộc sống như vậy giống Kiều Vi mà nói, có một cơ thể khỏe mạnh và một ngôi nhà để về là điều tốt nhất rồi.
Đối với người này là thạch tín, nhưng với người khác là kẹo ngọt. Nhu cầu của cô và nguyên chủ Kiều Vi Vi không hề giống nhau.
Giờ đây có người bảo cô về nhà.
Đối mặt với khuôn mặt căng cứng của người đàn ông, Kiều Vi vui vẻ mà kiên quyết trả lời: "Về nhà thôi!"
Sự vui sướиɠ trong giọng nói của cô không tài nào che lấp nổi, đôi mắt sáng ngời chứa ý cười nhìn anh, như thể cô đang vô cùng chờ mong tương lai phía trước.
Nghiêm Lỗi không khỏi ngẩn ngơ.
Kiều Vi ngồi đằng sau xe jeep, trong lòng cảm thấy rất kiên định.
Người có thể dùng được ô tô trong thời đại này, đồng nghĩa anh có thể cho "Kiều Vi Vi" một cuộc sống ổn định.
Kiều Vi mới đến đây, tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, cô cảm thấy mọi thứ trong thế giới này vừa quen thuộc vừa xa lạ như đang xem một bộ phim điện ảnh. Nhưng nghĩ đến cuộc sống sau này của mình đã được đảm bảo, cảm giác bất an ở nơi đất khách đã vơi đi không ít.
"Chị dâu không sao chứ?" Tài xế vừa lái xe vừa hỏi.
Tài xế là một chàng trai trẻ khoảng hai mươi tuổi.
Trong đầu Kiều Vi phản hồi rằng cậu ta họ Trương, là tài xế Trương.
"Không sao." Cô nói.
"Bác sĩ nói thế nào?"
Nếu cậu ta hỏi vậy chứng tỏ cậu ta không biết tình hình, vẫn chưa hỏi qua Nghiêm Lỗi. Kiều Vi bèn nói: "Chỉ tụt huyết áp thôi."