Liễu Tiên Dao đi tới lấy bánh bao thịt và thuốc cho Chu Tịnh Cương ra. Trên đường trở về, Liễu Tiên Dao cũng đã lấy bánh bao thịt từ trong không gian ra, bỏ vào trong sọt. Chuyện không gian chỉ có một mình cô biết, ngay cả Thiết Đản cô cũng giấu.
Loại chuyện này càng ít người biết thì cô càng an toàn. Bây giờ Thiết Đản hiểu chuyện, thân thiết với cô. Nhưng sau này Thiết Đản sẽ lớn lên, cậu ấy có thể sẽ lấy vợ lập gia đình có con cái.
Anh chị em thân thiết, sau khi thành gia lập thất có gia đình nhỏ của mình, mọi người đều sẽ thay đổi. Liễu Tiên Dao không thể không đề phòng.
“Thiết Đản, cô cô đi hâm nóng bánh bao, con lấy đồ trong giỏ ra. Cô cô có mua đồ ăn vặt cho con, nhưng hiện tại không thể ăn. Sắp ăn cơm tối rồi, con cứ bỏ vào trong tủ trước đi, để sau rồi nói.”
Thiết Đản tò mò cô mua cái gì, cô cho Thiết Đản cơ hội này.
Thiết Đản nghe Liễu Tiên Dao mua đồ ăn vặt cho cậu ấy, quả nhiên rất vui mừng.
“Cảm ơn cô cô.” Thiết Đản vui sướиɠ hò reo.
Liễu Tiên Dao cười đi hâm nóng bánh bao, còn sắc thuốc cho Chu Tịnh Cương. Hôm nay đi lên huyện, cô còn đặc biệt đến cửa hàng thuốc Đông y bốc thuốc cho Chu Tịnh Cương.
Dược liệu trên núi rất dồi dào, nhưng một số dược liệu ở phía bắc không có, chỉ có thể mua ở các tiệm thuốc đông y.
“Bánh bao thịt tối nay là mua ở là mua ở khách sạn quốc doanh.” Liễu Tiên Dao bưng ba chiếc bánh bao thịt lớn và một bát trứng gà lớn cho Chu Tịnh Cương.
“Đã khiến cô tốn kém rồi, cảm ơn cô.” Đây đã là đãi ngộ vô cùng tốt, Chu Tịnh Cương ăn vào mà trong lòng thẹn thùng, cảm thấy mình đang ăn không đồ của người ta.
Nhưng mà trong lòng Chu Tịnh Cương đã nghĩ kỹ, chờ vết thương của anh lành rồi trở về đơn vị sẽ lấy tiền trả lại cho Liễu Tiên Dao. Liễu Tiên Dao không nghĩ tới những chuyện này, cô cũng không thèm để ý những thứ đồ ăn này.
Sau khi ăn cơm xong, Liễu Tiên Dao bưng nước và thuốc tới, chuẩn bị lau người và thay thuốc cho Chu Tịnh Cương.
Người ta thường nói trước lạ sau quen. Đã từng có một lần, lúc này Chu Tịnh Cương không từ chối nữa. Nhưng mà vẫn có nhiều chỗ anh vẫn nhất quyết muốn tự mình lau chùi, Liễu Tiên Dao cũng không phản đối.
Sau khi lau người sạch sẽ cho Chu Tịnh Cương, Thiết Đản đã tắm rửa xong và giặt quần áo xong. Liễu Tiên Dao cũng đi tắm rửa giặt quần áo, tất cả đều dọn dẹp xong, thuốc của Chu Tịnh Cương cũng đã nấu xong.
Liễu Tiên Dao bưng thuốc tới phòng tây cho Chu Tịnh Cương, cô vừa tiến vào, Chu Tịnh Cương liền ngửi thấy mùi thơm ngát vừa tắm rửa xong trên người cô, trong nháy mắt mặt Chu Tịnh Cương đỏ lên.
May mắn thay, trong phòng ngọn đèn dầu lờ mờ lay động, Liễu Tiên Dao cũng không để ý tới sắc mặt của anh.
Liễu Tiên Dao đưa thuốc cho Chu Tịnh Cương: “Đây là thuốc tôi đặc biệt kê cho anh, có tác dụng trợ giúp miệng vết thương khép lại, anh uống đi.” Thuốc được mang đến cho Chu Tịnh Cương, mùi thuốc nồng nặc xông thẳng từ lỗ mũi đến Thiên Lăng, vị đắng khiến người ta ngửi thấy cũng thấy đắng.
Thuốc đã bưng đến trước mặt Chu Tịnh Cương, mùi thuốc nồng nặc từ lỗ mũi xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, vị đắng kia làm cho người ta ngửi thôi cũng cảm thấy đắng.
“Sao thuốc này lại đắng như vậy?” Trước khi uống, sắc mặt của Chu Tịnh Cương không được tốt lắm.
Tuy Chu Tịnh Cương là một người đàn ông cao lớn cường tráng, nhưng thực ra anh lại là một người cực kỳ sợ uống thuốc Đông y.
Thấy Chu Tịnh Cương còn chưa uống thuốc đã phàn nàn với vẻ mặt ghét bỏ, Liễu Tiên Dao có chút kinh ngạc.
“Chưa nghe câu thuốc đắng giã tật bao giờ sao? Mau uống nhanh đi, chỉ riêng tiền một gói dược liệu này đã tốn mất mười tệ, nếu anh không uống là phí mất mười tệ của tôi.”
“Sao lại đắt như vậy!” Chu Tịnh Cương nghe tiền thuốc xong cảm thấy rất ngạc nhiên.