“Bọn tôi về rồi đây.” Vào trong sân, Liễu Tiên Dao hô một tiếng. Cô đang thông báo cho Chu Tịnh Cương biết, nếu Chu Tịnh Cương vẫn chưa ngủ, thì ít nhất để cho Chu Tịnh Cương biết là bọn họ đã trở lại, chứ không phải là người khác tới.
Liễu Tiên Dao về nhà thắp đèn trước.
“Đồng chí Chu, đồng chí ngủ rồi à? Tôi muốn vào thắp đèn, tôi vào nhé?” Trước khi vào phòng Tây, cô lên tiếng chào hỏi trước. Dù sao hiện tại Chu Tịnh cũng ở phòng Tây, cô không thông báo một tiếng đã đi vào thì không được lễ phép lắm.
“Bác sĩ Liễu, cô vào đi.” Giọng nói trong trẻo của Chu Tịnh Cương vang lên, quả nhiên anh vẫn chưa ngủ.
Liễu Tiên Dao đi vào thắp đèn, nhìn thấy Chu Tịnh Giang vẫn đang thành thật nằm trên giường. Liễu Tiên Dao đi tới chỗ Chu Tịnh Giang trước, bắt mạch và kiểm tra vết thương của anh: “Không tồi, hôm nay anh không di chuyển linh tinh, vết thương đang hồi phục khá tốt.”
Liễu Tiên Dao rất hài lòng với bệnh nhân nghe lời.
“Bác sĩ Liễu, còn bao lâu nữa thì vết thương của tôi mới có thể lành?” Hiện tại Chu Tịnh Cương đã mất liên lạc với quân đội, anh nóng lòng muốn lập tức mang theo đồ đạc trở về đội.
Đáng tiếc hiện tại anh lại không nhúc nhích được, anh lại không tin tưởng Liễu Tiên Dao, nên không có cách nào để liên lạc với quân đội.
“Người ta thường nói thương gân động cốt một trăm ngày, vết thương trên lưng anh, là bị đạn sượt qua xương cốt. Vết thương trên tay là do đạn bắn gãy xương. Hai chân bị trúng ba viên đạn. Anh tự cảm thấy bản thân mình bao lâu mới có thể khỏi?”
Liễu Tiên Dao nhìn Chu Tịnh Cương hỏi, không đợi Chu Tịnh Cương trả lời cô lại nghiêm túc nói: “Tố chất thân thể của anh rất tốt, nhưng ít nhất phải nửa năm đôi chân mới có thể bình phục, cử động được. Trong tình huống bình thường, để có thể khôi phục và rèn luyện được, cơ thể của anh cần ít nhất một năm. Đây không phải là chuyện đùa.”
Đương nhiên cô có thuốc tốt hơn, nhưng cô không dám tùy tiện dùng, cô còn đang do dự có nên cho Chu Tịnh Cương dùng thuốc hay không. Nước này sắp đυ.c, điều quan trọng nhất trong lúc loạn lạc là phải bảo vệ được bản thân.
Chu Tịnh Cương vừa nghe cần thời gian một năm, anh liền thấy lo lắng: “Không có phương pháp trị liệu nào tốt hơn nhanh hơn sao? Tây y cũng không có cách nào ư?”
Chu Tịnh Cương rất muốn trở lại đội.
Liễu Tiên Dao nhìn Chu Tịnh Cương, giọng điệu không tốt nói: “Nếu vết thương của anh mà dùng Tây y trị liệu, không tĩnh dương hai năm anh cũng đừng nghĩ khôi phục huấn luyện. Trị liệu bằng Trung y có thể rút ngắn thời gian một năm, anh hãy biết thỏa mãn đi.”
Nghĩ đến hiện tại một số người Viêm Quốc ủng hộ Tây y, bài xích và hạ thấp Đông y, khiến Liễu Tiên Dao không vui. Hôm nay đi bệnh viện huyện lấy thuốc, ngay cả bệnh viện huyện nhỏ cũng đề xướng Tây y, đề cử thuốc Tây cho các cô, điều này làm cho Liễu Tiên Dao tinh thông Đông y rất không vui.
Khi Chu Tịnh Cương hỏi Tây y, cơn tức trong lòng Liễu Tiên Dao liền bộc phát.
Nghe thấy giọng điệu không tốt của Liễu Tiên Dao, Chu Tịnh Cương kinh ngạc nhìn Liễu Tiên Dao: “Bác sĩ Liễu, cô không sao chứ?”
Lúc này mới nhận ra mình vừa giận chó đánh mèo, Liễu Tiên Dao có chút xấu hổ. Lúc này, đột nhiên bụng Chu Tịnh Cương phát ra tiếng ùng ục, giảm bớt sự xấu hổ của Liễu Tiên Dao.
“Không có gì. Chắc là anh đói bụng rồi nhỉ. Anh nằm xuống trước đi, tôi đi nấu cơm.” Liễu Tiên Dao nhìn thấy bình nướ© ŧıểυ liền tiện tay mang ra ngoài, Chu Tịnh Cương nhìn thấy, trong nháy mắt cảm thấy xấu hổ.
Liễu Tiên Dao đi ra nhìn thấy Thiết Đản ngồi dưới đất, đang tò mò nhìn cái gùi cô mang về.
Từ nhỏ Thiết Đản đã được đạo sĩ già và Liễu Tiên Dao dạy dỗ, cậu ấy là một đứa bé hiểu chuyện lễ phép, không được Liễu Tiên Dao cho phép cậu ấy không được tự ý động vào đồ của Liễu Tiên Dao.