Mặc dù Liễu Tiên Dao không biết thân phận cụ thể của Chu Tịnh Cương là gì, nhưng cô có thể xác định thân phận của Chu Tịnh Cương đặc biệt, Liễu Tiên Dao mới không nói với trưởng thôn.
Nếu đổi lại là người khác, dù cô cứu người cũng sẽ không đưa về nhà. Cô có thể đưa đến nhà trưởng thôn, hoặc đưa đến trạm y tế.
Những lời Liễu Tiên Dao nói Chu Tịnh Cương đều nghe. Chu Tịnh Cương biết lời của Liễu Tiên Dao nói là sự thật, không phải nỗi lo vô căn cứ.
Nước mới được thành lập không lâu, nhiều dân chúng vẫn trong tình trạng chưa khai sáng trí tuệ. Họ ngu dốt mê tín. Họ dễ bị người lợi dụng, dễ bị kích động. Họ thích nghe người khác nói gì thì nói theo. Một bộ phận lớn lại không muốn thấy người khác sống tốt hơn mình. Sự ghen tỵ khiến họ hãm hại thậm chí ám hại người khác.
Thấy Chu Tịnh Cương không nói gì, Liễu Tiên Dao lại nói:
"Ngoài tôi, hiện tại không có ai có thể giúp anh. Tôi là một cô gái tôi không thấy xấu hổ, anh là một người đàn ông lớn có gì xấu hổ chứ. Anh chờ một chút, tôi đi lấy một cái bô cho anh."
Liễu Tiên Dao đặt nước xuống rồi quay người đi ra ngoài, đi lấy bô của Thiết Đản, sau đó bảo Thiết Đản đưa cho Chu Tịnh Cương giải quyết. Chu Tịnh Cương vẫn có một tay không bị thương, Liễu Tiên Dao biết anh xấu hổ, cô không vào trong, để anh tự giải quyết.
Liễu Tiên Dao ngoài phòng nghe thấy Chu Tịnh Cương bảo Thiết Đản vắt khăn cho anh tự lau người.
Sau đó Thiết Đản bê bô ra ngoài đổ, Liễu Tiên Dao căn dặn cậu ấy phải rửa sạch, phải rửa tay bằng xà phòng.
"Tôi vào nhé." Liễu Tiên Dao nói một tiếng rồi vào trong, thấy Chu Tịnh Cương vội vàng kéo chăn che người.
Sau đó Liễu Tiên Dao thấy tai anh đỏ bừng.
Liễu Tiên Dao cầm khăn lau sạch, đồng thời nói: "Chân và tay kia của anh đều bị thương do đạn, không thể động đậy. Anh chỉ có một tay không bị thương, dựa vào một mình anh thì không thể lau sạch được. Không cẩn thận có thể khiến nước chạm vào vết thương, gây nhiễm trùng."
Liễu Tiên Dao nói xong vắt khăn, cô trực tiếp lật chăn lau người cho Chu Tịnh Cương, không bàn luận với anh nữa.
Cô đã tốn rất nhiều sức, tốn rất nhiều viên thuốc quý của mình mới cứu được anh, không thể để anh chết như thế. Nếu vậy chẳng phải uổng phí thuốc của cô, khiến cô mất công sao.
Động tác của Liễu Tiên Dao rất nhẹ, cẩn thận tránh vết thương trên người anh. Bởi vì thời tiết, mà chỉ một hồi người anh đã đổ mồ hôi.
Trên lưng ngoài vết thương do súng bắn ra, còn có những vết thương do xước, đều cần cẩn thận tránh.
Cả người Chu Tịnh Cương đỏ bừng vì động tác của Liễu Tiên Dao, là vì xấu hổ.
Liễu Tiên Dao chỉ lau người cho anh, một vài chỗ để anh tự lau. Thấy Liễu Tiên Dao không có ý định lau chỗ riêng tư cho mình, Chu Tịnh Cương thở phào nhẹ nhõm.
Lau xong người, Liễu Tiên Dao bôi thuốc cho Chu Tịnh Cương.
Chu Tịnh Cương hỏi Liễu Tiên Dao: "Bác sĩ Liễu, cô có thể may quần áo cho tôi không. Phiếu vải và tiền, khi tôi khỏi tôi sẽ trả lại cho cô."
Chu Tịnh Cương nghĩ rằng nếu không thể để người thứ tư biết anh ở đây, thì không thể để bác sĩ Liễu đi tìm người mượn quần áo cho anh, chỉ có thể để bác sĩ Liễu may cho anh một bộ.
Tay Liễu Tiên Dao ngừng lại một chút nói: "Trong nhà tôi có vải, nhưng tôi không biết may quần áo. Thế này nhé, anh nói kích thước quần áo anh mặc cho tôi biết, ngày mai tôi sẽ cùng trưởng thôn đi đến hợp tác xã mua thuốc, đến lúc đó tôi sẽ đến hợp tác xã mua bán mua quần áo may sẵn cho anh."
Cô có thể phẫu thuật, có thể khâu vết thương, nhưng cô không biết may quần áo. Cô hoàn toàn không có thiên phú may quần áo, đương nhiên cô cũng chưa từng học một cách nghiêm túc.
Trước đây quần áo của đạo sĩ già và Thiết Đản trong đạo quán đều do đạo sĩ già may, quần áo của cô đều là chính cô mang vải đến thôn ở dưới chân núi đưa tiền cho người ta may. Ở nông thôn không thiếu người có tay nghề may quần áo giỏi, chỉ cần đưa tiền vải thì sẽ rất nhiều phụ nữ sẵn sàng may cho mình.