Liễu Tiên Dao cũng nói rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức như thể người trước mặt cô không phải người sắp chết.
Đặc biệt là khi nghe thấy cô nói đánh gãy chân Vương Dịch Chi bằng giọng điệu bình thản, Vương Dịch Chi khϊếp sợ ngẩng đầu nhìn cô, thậm chí còn quên cả khóc.
"Thầy ơi, con nghe lời, đừng đánh gãy chân con."
Liễu Tiên Dao xoa đầu Vương Dịch Chi nói: "Ngoan, cô đánh gãy chân ông ta, không phải chân con."
"Ồ, vậy thì tốt."
Đạo sĩ già nhìn bộ dang ngu ngốc bị dắt đi của học trò mình, thật sự không nhìn nổi.
"Đàn em Liễu, cả đời này lão đạo chỉ có một học trò như vậy, không cần phải đánh gãy chân. Nếu như nó không học thì đánh nát mông nó, tịch thu thịt khô của nó. Nó thích giấu thịt khô ở trong gối đầu, lần nào cũng thế."
Đạo sĩ già bán đứng học trò một cách rất bình tĩnh, làm như không thấy vẻ ngỡ ngàng của học trò.
"Thầy, là người trộm thịt khô của con." Vương Dịch Chỉ chỉ vào đạo sĩ già tố cáo. Trước đó số thịt khô mà cậu ta giấu thường xuyên mất tích một cách khó hiểu, hóa ra là thầy trộm.
"Thầy là thầy của con, ăn mấy miếng thịt khô của con thì đã sao, học trò bất hiếu." Đạo sĩ già trừng mắt mắng.
Liễu Tiên Dao chậm rãi nói: "Tôi biết rồi."
Liễu Tiên Dao bày tỏ mình không nhìn thấy cảnh thầy trò giằng co.
Đạo sĩ già thở dài một tiếng: "Haiz, ngày mai tôi đã 98 tuổi, nếu như có thể gắng gượng qua đêm nay, tôi có thể sống thêm mười tám năm."
Liễu Tiên Dao trào phúng nói: "Đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, hôm nay là tử kiếp của ông, ông không qua nổi đâu. Ông còn thời gian hơn một khắc, cái chân giò tương mà ông giấu kia ấy, bây giờ ông không định ăn à? Nếu còn không ăn thì không kịp nữa đâu."
"Cái này mà em cũng biết." Đạo sĩ già vốn đang nằm trên giường chờ chết đột nhiên ngồi dậy, sau đó lấy ra một cái chân giò tương được bọc trong giấy dầu từ dưới gối ra rồi bắt đầu gặm.
"Hừ, cả phòng toàn là mùi chân giò tương, mũi tôi đâu có điếc." Liễu Tiên Dao giễu cợt.
Vương Dịch Chi nhìn đạo sĩ già đang gặm chân giò, cậu ta nuốt một ngụm nước bọt rồi nói: "Thầy, dù sao người cũng sắp chết rồi, hay là người để lại cái chân giò này cho con đi. Học trò có thể kế thừa."
Đạo sĩ già lườm Vương Dịch Chi một cái nói: "Con muốn ăn chân giò, thầy mang con đi cùng luôn nhé."
Vương Dịch Chi lắc đầu: "Không đi, con sống chưa đủ đâu."
"Vậy mà con còn muốn ăn chân giò của lão đạo, ăn cái quần què nhà con ấy." Đúng là thầy hiền trò hiếu mà.
Đạo sĩ già tiếp tục gặm, ông ấy tăng tốc ăn sợ không đủ thời gian. Khi gặm xong miếng cuối cùng, đạo sĩ già tiện tay vứt xương đi, sau đó nằm xuống.
"Lão đạo đi đây." Sau đó nhắm mắt lại.
Liễu Tiên Dao đánh một chưởng đẩy Vương Dịch Chi quỳ đến bên giường: "Khóc."
"Thầy ơi, sao thầy lại đi rồi. Thầy đừng đi mà." Vương Dịch Chi bắt đầu khóc lớn.
Đạo sĩ già đột nhiên ngồi dậy: "Đừng vội khóc, thầy chưa chết đâu." Khiến cho Liễu Tiên Dao giật nảy mình.
Vương Dịch Chi thì sợ đến nỗi khóc nấc.
"Nếu ông còn không chết, học trò của ông sẽ bị ông dọa chết đấy." Liễu Tiên Dao trừng mắt nhìn lão đạo và nghiến răng nghiến lợi nói.
"Quên đưa cho em một thứ, đàn em Liễu đón lấy." Đạo sĩ già kéo ra một thứ đồ được gói bằng vải từ dưới mông ra ném cho Liễu Tiên Dao.
"Giờ đi thật đây, học trò con khóc đi."
Nói xong đạo sĩ già ngã thẳng xuống giường, tắt thở. Trong tay Liễu Tiên Dao cầm thứ đồ mà đạo sĩ già ném cho cô, ánh mắt lại luôn nhìn lên giường.
Sau khi khóc vài tiếng, Vương Dịch Chi ngẩng đầu nhìn Liễu Tiên Dao, thắc mắc: "Cô, cô đang nhìn gì vậy?"
"Không có gì, con tiếp tục khóc đi." Liễu Tiên Dao mở thứ mà đạo sĩ già cho cô ra xem thử.
"Dạ." Vương Dịch Chi tiếp tục khóc.
Đến khi Liễu Tiên Dao nhìn thấy đồ mà đạo sĩ già để lại cho cô, khuôn mặt xinh đẹp của cô hơi vặn vẹo. Liễu Tiên Dao nghiến răng nghiến lợi nói: "Vương Thiên Lâm, có bản lĩnh thì ông đừng trốn."