"Cháu xem thế này được không, chúng ta mua những thứ cần thiết trước. Còn những thứ còn lại chúng ta sẽ từ từ chuẩn bị đầy đủ, cháu thấy thế nào?"
Dường như trưởng thôn sợ làm tổn thương lòng tự trọng của Liễu Tiên Dao nên nhẹ nhàng dò hỏi.
Thân là trưởng thôn kiêm Đại đội trưởng đội sản xuất, trong thôn có bao nhiêu tiền thuế của dân trong lòng ông cũng biết đại khái. Không phải trong thôn không bỏ ra nổi số tiền này, chỉ là nếu như dân làng biết phải bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua hết những thứ này trong một lần chỉ sợ họ sẽ có ý kiến
gì đó. Nếu ồn ào sẽ không dễ giải quyết.
Liễu Tiên Dao sửng sốt một chút khi nghe lời trưởng thôn nói. Cô hiểu những lời trưởng thôn nói, cô không có ý kiến. Cô chỉ đang ngẫm nghĩ về chính mình thôi.
Dường như cô coi đó là điều hiển nhiên. Cô quên mất bây giờ là năm 1996 chứ không phải năm 2306. Là cô không suy nghĩ thấu đáo.
Liễu Tiên Dao ngượng ngùng nói: "Chú Trương, là cháu không suy nghĩ thấu đáo, thật may có chú Trương nghĩ thay cho cháu. Chuyện này cháu sẽ nghe theo chú, chú cứ sắp xếp đi."
Đây là lần đầu tiên cô sống cuộc sống ở nông thôn, rất nhiều chuyện cô cũng không biết, cô quyết định sau này không thể tự mình đưa ra quyết định hay vội vàng quyết định bất cứ điều gì nữa.
Trưởng thôn nghe Liễu Tiên Dao nói, ông ta cười nói: "Cháu hiểu được thì tốt rồi."
Liễu Tiên Dao suy nghĩ một chút lại nói: "Như vậy đi chú Trương, cháu cầm tờ đơn này về trước. Khi về cháu sẽ cân nhắc, liệt kê những thứ cần mua trước ra, nếu không cần mua thì không phải mua nữa. Cháu xem coi có thể tự làm được hay không hoặc tìm thứ thay thế, như vậy thì không cần phải bỏ tiền ra mua nữa. Chú, chú thấy thế nào?"
Liễu Tiên Dao và đạo sĩ già sống trên núi rất lâu. Học chữ phồn thể, học văn cổ với đạo sĩ già nên không tự chủ nói chuyện có chút giống lời của cổ nhân.
"Như vậy thì không thể tốt hơn nữa." Vẻ mặt của trưởng thôn càng hài lòng hơn.
Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên bên ngoài có người gọi trưởng thôn.
"Trưởng thôn, trưởng thôn."
Trưởng thôn đưa tờ đơn cho Liễu Tiên Dao, sau đó đi ra cửa. Liễu Tiên Dao cất tờ đơn đi, lên tiếng chào hỏi với thím Thu Tuệ sau đó cũng đi theo ra phía cửa, cô định quay về.
"Ai đó?" Trưởng thôn hỏi.
"Trưởng thôn, chúng cháu muốn phân nhà nên mời chú và thư ký còn có chú Cửu đến làm chứng."
Liễu Tiên Dao đi ra, thấy người nói chuyện lại là Lý Nhị Kiều. Liễu Tiên Dao có chút bất ngờ, không nghĩ tới nhà họ Lý lại muốn phân nhà.
Lý Nhị Kiều thấy Liễu Tiên Dao thì chắp tay cúi người với Liễu Tiên Dao: "Bác sĩ Liễu, cảm ơn cô đã cứu Nữu Nữu và Ngọc Phân, cảm ơn cô."
Lý Nhị Kiều tan tầm về nhà, Liễu Ngọc Phân nói chuyện Liễu Tiên Dao cứu cô ấy với Nữu Nữu cho Lý Nhị Kiều. Lúc này mới có chuyện Lý Nhị Kiều cảm ơn Liễu Tiên Dao.
Lý Nhị Kiều chắc đã biết chuyện vợ mình suýt nữa là chết đói. Lý Nhị Kiều muốn phân nhà hiển nhiên là người đàng hoàng bị ép.
Liễu Tiên Dao vội vàng tránh đi, sau đó mới nói: "Anh Lý Nhị anh không cần phải làm vậy đâu, tôi là bác sĩ, cứu sống người bị thương là thiên chức của bác sĩ. Đúng lúc tôi đi ngang qua nhà anh tình cờ nhìn thấy, cũng không thể thấy mà không cứu."
"Chú, Thiết Đản vẫn đang chờ cháu về nhà ăn cơm, cháu về đây. Anh Lý Nhị, tôi về trước."
Liễu Tiên Dao không muốn dính líu đến chuyện của nhà họ Lý.
"Sắc trời không còn sớm, cháu nhanh trở về đi." Trưởng thôn vẫy tay kêu Liễu Tiên Dao đi nhanh lên.
Liễu Tiên Dao vừa mới chuyển đến trong thôn, trưởng thôn cũng không muốn Liễu Tiên Dao dính líu vào chuyện thị phi của các hộ dân trong thôn. Trưởng thôn cũng vì Liễu Tiên Dao mà cân nhắc.
Liễu Tiên Dao nghĩ tới Thiết Đản và người đang bị thương ở nhà. Liễu Tiên Dao về tới nhà, Thiết Đản đã chuẩn xong mọi thứ, đang đợi cô về nhà nấu cơm.