Liễu Tiên Dao cũng gặp hai con dâu của trưởng thôn, con dâu lớn tên là Tằng Tiểu Phương và con dâu thứ hai tên là Chu Nghênh Xuân.
Con trai thứ ba Trương Vệ Hà năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, chưa lập gia đình, làm việc tại hợp tác xã. Người con trai thứ tư, Trương Vệ Giang, mười tám tuổi, đã đăng ký nhập ngũ, sẽ đi lính trong vài ngày tới.
Trưởng thôn đã có hai cháu trai và hai cháu gái, con dâu thứ hai Chu Nghênh Xuân đang mang thai một đứa cháu nữa.
Liễu Tiên Dao phát kẹo sữa Thỏ Trắng cho bọn trẻ.
Cháu đích tôn của trưởng thôn là con trai lớn của Trương Vệ Hải và Tằng Tiểu Phương, tên là Tiểu Thuyên Tử. Thằng bé ngạc nhiên reo lên khi nhận được kẹo từ Liễu Tiên Dao: "A, kẹo sữa Thỏ Trắng!"
"Cảm ơn cô ạ." Tiểu Xuyên Tử ngọt ngào nói với Liễu Tiên Dao. Đứa trẻ này được gia đình trưởng thôn dạy dỗ chu đáo, nên thằng bé rất ngoan ngoãn. Mặc dù mặc quần áo chắp vá nhưng nom thằng bé rất tươm tất, không giống như một số trẻ con nông thôn khác.
Ba đứa trẻ còn lại cũng lễ phép cảm ơn Liễu Tiên Dao sau khi nhận kẹo.
"Ngoan, ngoan quá, thật là đáng yêu." Liễu Tiên Dao thích trẻ con gọn gàng và hiểu chuyện.
Hai chị dâu cũng vui mừng khi nghe Liễu Tiên Dao khen ngợi con mình.
"Cái kẹo sữa này đắt lắm, sao cháu lại mua thứ đắt tiền này?" Trưởng thôn trách Liễu Tiên Dao tiêu tiền bừa bãi.
“Thiết Đản cũng thích ăn loại kẹo này, chỉ là mấy viên kẹo thôi, không đáng bao nhiêu đâu ạ.” Cô mỉm cười đáp, cô có tiền nên không quá bận tâm về vấn đề này.
"Cháu không thể phung phí như thế, còn nhiều thứ phải chi tiêu lắm, cháu phải tiết kiệm một chút..." Trưởng thôn thấy dáng vẻ bình thản của Liễu Tiên Dao thì bắt đầu mắng cô. Cô biết ông ấy coi cô như con cháu trong nhà nên mới có lòng dạy bảo, nhưng cô không muốn nghe nên nhanh chóng chuyển chủ đề.
"Chú Trương, không phải chú kêu cháu tới khám cho chị hai sao ạ? Cháu bắt mạch cho chị hai trước nhé."
Liễu Tiên Dao nhanh nhẹn bước tới bắt mạch cho Chu Nghênh Xuân.
“Chị hai đã dưỡng thai rất tốt, em bé cũng đang phát triển thuận lợi, theo mạch tượng hiện tại của chị hai thì nhiều nhất bốn mươi ngày nữa mới chuyển dạ. Đứa bé hơi lớn, chị hai cần kiểm soát chế độ ăn uống của mình, không nên ăn quá ngọt hoặc nhiều dầu mỡ. Nếu đứa bé quá lớn sẽ gây trở ngại cho cuộc sinh. Tốt nhất là hằng ngày nên tăng cường vận động, cũng không cần nhiều, chừng ba mươi phút mỗi ngày là được."
Có lẽ vì người nhà yêu thương mẹ bầu và hoàn cảnh gia đình của trưởng thôn tương đối tốt, nên tình hình sức khỏe của hai mẹ con Chu Nghênh Xuân rất ổn.
Liễu Tiên Dao lại chạm vào bụng bầu của Chu Nghênh Xuân, sau đó nói: "Đứa bé rất khỏe, khi nào chị sắp đến ngày sinh thì báo cho em nhé."
Liễu Tiên Dao vốn còn muốn chờ ngày Chu Nghênh Xuân sinh con nhưng lại đi ra ngoài tránh trước, miễn cho có người bảo cô cướp việc làm ăn của thím Bảy. Thế nhưng khi cô sờ bụng của Chu Nghênh Xuân lại phát hiện vị trí thai của cô ấy bất thường.
Tuy rằng còn một tháng nữa mới tới ngày dự sinh, nhưng hiện tại đã xem như thời kỳ cuối mang thai, bây giờ vị trí thai của đứa nhỏ còn chưa điều chỉnh chính xác, đợi đến khi sinh sợ rằng cô ấy sẽ bởi vì vị trí thai bất thường mà khó sinh.
Liễu Tiên Dao không nói, sợ sẽ khiến thai phụ sợ hãi. Phụ nữ mang thai thời kỳ cuối hoảng sợ sẽ dễ bị sinh non.
Vậy nên mới nói phụ nữ có thai không thể không dưỡng thai, nhưng cũng không thể dưỡng thai quá tốt. Chu Nghênh Xuân và Triệu Ngọc Phân không khác nhau là bao, đều là hai người cực đoan. Chu Nghênh Xuân dưỡng thai quá tốt, còn Triệu Ngọc Phân lại không hề dưỡng thai.
“Em gái Tiểu Liễu, cảm ơn em.” Chu Nghênh Xuân mang theo nụ cười cảm kích nói cảm ơn. Tính cách Chu Nghênh Xuân dịu dàng, ngược lại bổ sung cho Trương Vệ Hồ.
“Anh hai không phải nói rồi sao, đều là người một hai, chị dâu hai không cần phải khách sáo.” Liễu Tiên Dao cũng cười nói.