Liễu Tiên Dao nói với Thiết Đản về người đàn ông kia, dù sao thì đây cũng là nhà của họ. Cô cũng lo lắng nếu Thiết Đản không biết có người ở phòng ngủ phía tây thì cậu ấy sẽ đi đến đó xem.
"Cô ơi, cô đã cứu người sao. Đó là ai vậy ạ?" Thiết Đản tò mò hỏi.
"Đó là một người lính giải phóng quân."
Thiết Đản reo lên: “Một người lính giải phóng quân ư? Cô ơi, cháu có thể đi xem chú ấy được không ạ?”
"Không, chú ấy bị thương còn đang ngủ, cháu đừng tới quấy rầy chú ấy." Liễu Tiên Dao thẳng thừng từ chối.
Nghe vậy, Thiết Đản thất vọng.
"Đợi chú ấy tỉnh lại, cháu có thể đến gặp chú ấy." Liễu Tiên Dao lại nói.
Cậu ấy lập tức vui vẻ: “Cháu biết rồi ạ.”
"Đi rửa bát đi, cô đi bôi thuốc cho người bị thương. Cháu đi thay quần áo đi, sau này không cần mặc áo đạo sĩ này nữa. Lát nữa chúng ta sẽ đi sang nhà trưởng thôn.”
Thiết Đản có thói quen mặc áo đạo sĩ khi ngủ dậy.
Liễu Tiên Dao mang thuốc vào phòng, mở miệng người đàn ông, đổ thuốc đã hâm nóng vào trong miệng anh ta. Động tác có chút thô bạo, nhưng thuốc lại không hề tràn ra ngoài.
Sau khi cho người đàn ông uống thuốc và kiểm tra mạch đập của anh ta, cô phát hiện anh ta thực sự vẫn đang ngủ. Thấy tình trạng của anh ta cải thiện hơn hôm qua, cô lúc này mới yên tâm.
Liễu Tiên Dao cũng đi thay một bộ quần áo vá víu nhưng sạch sẽ gọn gàng. Cô mang theo hộp thuốc, một túi đường mật cùng một ít đồ ăn nhẹ, sau đó dẫn Thiết Đản đi đến nhà trưởng thôn.
Đêm qua, trên đường đi đỡ đẻ từ nhà họ Lý, trưởng thôn có nói với Liễu Tiên Dao, muốn cô đỡ đẻ cho con dâu của ông ta. Khi ấy cô mới phát hiện con dâu thứ hai của trưởng thôn đang mang thai được tám tháng và sắp đến ngày sinh.
Khi trưởng thôn nhờ Liễu Tiên Dao đỡ đẻ cho con dâu thứ hai của ông ta, cô nhận lời nhưng trong lòng không muốn đi.
Dù sao cô cũng vừa nói với thím Bảy sẽ không cướp việc của bà ấy, nếu cô đi đỡ đẻ cho con dâu trưởng thôn và cướp việc của thím Bảy, bà ấy nhất định sẽ cho rằng cô không giữ lời, mà nếu đã đắc tội với thím Bảy, e rằng bà ấy sẽ hận cô tới tận xương tủy.
Trưởng thôn cũng coi như là có ơn với cô, cô không đi không được, huống hồ sẽ lợi bất cập hại nếu cô làm mích lòng trưởng thôn.
Làm người thật sự rất khó, cô phải nghĩ cách giải quyết chu toàn mới được.
Liễu Tiên Dao đi đến nhà trưởng thôn, gia đình ông ta đang dùng bữa sáng, cô và Thiết Đản đứng ở ngoài cổng.
“Chú Trương ơi!” Liễu Tiên Dao gọi lớn.
Chẳng mấy chốc có người từ trong nhà đi ra, nhìn thấy hai cô cháu Liễu Tiên Dao, người nọ không nhận ra cô. Thế là cô lại gọi vọng vào trong nhà thêm một ting nữa, trưởng thôn lập tức xuất hiện.
"Tiểu Liễu, Thiết Đản, các cháu tới rồi hả, mau vào nhà đi." Trưởng thôn đon đả đi tới mở cửa cho hai người đi vào.
Liễu Tiên Dao đáp: “Chú trưởng thôn, cháu đến tìm chú là muốn nhờ chú dẫn cháu đến trạm y tế ạ.”
“Ừ, chú đang ăn sáng, ăn xong chú sẽ đưa cháu đến đó.” Trưởng thôn vừa đi vừa nói, đột nhiên sực nhớ ra điều gì đó, ông ấy nói: “À đúng rồi, trong nhà các cháu không có lương thực, các cháu đã ăn sáng chưa? Mau vào ăn cùng với gia đình chú đi.”
Trưởng thôn mời hai người vào ăn sáng, nhưng Liễu Tiên Dao nhanh chóng từ chối: “Không cần đâu chú Trương, bọn cháu ăn rồi. Lúc xuống núi, bọn cháu có mang theo ít lương thực, cháu dậy sớm nấu ăn và đã ăn sáng rồi. Chú Trương vẫn chưa ăn cơm sáng phải không ạ? Chú đi ăn đi, chúng cháu đợi chú ở bên ngoài.”
Nói xong, Liễu Tiên Dao dắt Thiết Đản tìm một chỗ ngồi trong sân, thể hiện thái độ “cháu ngồi đây đợi chú” của mình.
Trưởng thôn thấy thế cũng không ép buộc mà vào nhà ăn cơm. Mọi người trong phòng đều có thể nghe thấy tiếng người bên ngoài nói chuyện, nghe được lời từ chối của Liễu Tiên Dao, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.