“Chú Trương nói trong trạm y tế trong thôn vẫn trống không, thậm chí còn không có dược liệu. Sau này, tất cả các dược liệu trong trạm y tế sẽ phải do cháu tự mình lên núi hái thuốc. Sau này cháu sẽ có rất nhiều việc cần phải làm, không có nhiều thời gian để làm những việc khác.”
“Có câu nói là nhất nghệ tinh nhất thân vinh, sở trường của cháu là bác sĩ trung y. Cháu không có kinh nghiệm trong việc đỡ đẻ, càng không có được sự chuyên nghiệp của thím. Trên đường đến đây, chú Trương đã nói với cháu rằng thím có kinh nghiệm đỡ đẻ mấy chục năm, không chỉ ở trong thôn Đào Diệp của chúng ta, mà còn đỡ đẻ cho những đứa trẻ ở mấy thôn xung quanh.”
“Những đứa trẻ được thím đỡ đẻ đều có thể bình an lớn lên. Có thể thấy được thím là một người có phúc, công việc đỡ đẻ sau này cần phải dựa vào thím rồi.”
“Chuyện tối nay xin thím và chị dâu hai Lý đừng nói ra bên ngoài, cháu vẫn còn nhỏ tuổi, có nói ra cũng không ai tin. Biết đâu chừng có người còn nói cháu ngông cuồng nữa kìa.”
Liễu Tiên Dao giải thích một trận, nói rõ thân phận của bản thân, cũng bày tỏ rằng bản thân sẽ không tranh đoạt chuyện làm ăn của thím Bảy. Bạn phải biết rằng những bà mụ ở nông thôn đều dựa vào công việc này để nuôi sống gia đình mình.
Chặn ngang đường làm ăn của người khác cũng giống như gϊếŧ cha mẹ người ta vậy, Liễu Tiên Dao cũng không thiếu tiền, cô không cần phải làm mích lòng thím Bảy. Với lại, nếu thím Bảy có thể làm công việc bà mụ này, cô hà tất phải đi cướp của thím Bảy làm gì. Cô có thể làm một số công việc mà người khác không thể làm, chẳng phải chuyện này sẽ càng có ý nghĩa hơn sao.
“Đứa trẻ này, cháu yên tâm đi, thím sẽ không nói ra đâu. Vợ Nhị Kiều cũng sẽ không nói đâu, có đúng không vợ Nhị Kiều?”
Thím Bảy hỏi Triệu Ngọc Phân. Triệu Ngọc Phân vừa được uống thuốc của Liễu Tiên Dao, tinh thần hiện tại còn khá tốt.
“Tiểu Liễu, em yên tâm đi. Chị sẽ không nói đâu. Thím Bảy, Tiểu Liễu, cảm ơn hai người đã cứu mẹ con chúng cháu.” Triệu Ngọc Phân tràn đầy lòng biết ơn với Liễu Tiên Dao.
Liễu Tiên Dao: “Đây là trách nhiệm của thầy thuốc, không cần phải cảm ơn. Đúng rồi chị dâu hai Lý, cơ thể của chị đã thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài, cộng thêm làm việc quá sức trong thời gian dài, cơ thể đã cực kỳ yếu ớt. Nếu không chăm sóc cẩn thận, sau này chị sẽ thường xuyên bị tứ chi vô lực, đầu váng mắt hoa. Nếu cứ tiếp tục như vậy còn có thể ảnh hưởng đến tuổi thọ.”
“Cái gì? Ảnh hưởng đến tuổi thọ sao? Nghiêm trọng đến như vậy à.” Thím Bảy kinh ngạc thốt lên, nhìn về phía Triệu Ngọc Phân bằng ánh mắt đồng cảm. Hiển nhiên là thím Bảy cũng biết về tình hình của Triệu Ngọc Phân.
“Tiểu Liễu, cháu là bác sĩ, tình trạng của Ngọc Phân như thế này còn có thể cứu được không?” Thím Bảy nhìn Liễu Tiên Dao với vẻ mặt lo lắng.
Liễu Tiên Dao mỉm cười, nói: “Thím Bảy, thím đừng lo lắng quá, chuyện cũng không nghiêm trọng như vậy.”
"Chị dâu hai Lý, chị ..."
“Bác sĩ Tiểu Liễu, em vẫn nên gọi chị là chị Ngọc Phân đi.” Triệu Ngọc Phân ngắt lời Liễu Tiên Dao, kêu Liễu Tiên Dao gọi cô ấy là chị Ngọc Phân.
“Được, chị Ngọc Phân.” Chỉ là xưng hô mà thôi, Liễu Tiên Dao cũng không bận tâm quá nhiều.
"Chị Ngọc Phân, chị cần phải nghe một cách cẩn thận những gì em sắp nói đây.”
“Đứa trẻ này của chị, vì thiếu dinh dưỡng trong thai kỳ nên đã rơi vào tình trạng suy dinh dưỡng từ trong bụng mẹ, hơn nữa đứa trẻ này là sinh non nên cơ thể khá yếu ớt, có thể sẽ bị bệnh thường xuyên.” Cô đã bắt mạch khi đứa bé vừa chào đời.
Đứa trẻ này là sinh non, lại còn bị mắc kẹt trong bụng quá lâu. Lúc chào đời còn phải đối mặt với tình huống chân ra trước.
Nếu không có cô, chỉ e là đứa trẻ này đã bị chết ngạt trong bụng mẹ, thậm chí còn tạo thành thảm kịch một xác hai mạng nữa. Là do đứa trẻ này may mắn nên mới gặp được cô.