Liễu Tiên Dao: "Đúng vậy. Chính xác là như vậy. Nhưng mà cháu lựa chọn cái tên nào thì tùy.”
“Vậy thì cháu sẽ tên là Thiết Đản.” Từ bây giờ trở đi, Vương Dịch Chi chính là Vương Thiết Đản.
Thực ra Liễu Tiên Dao cảm thấy tên Thiết Đản lại càng hợp lý hơn, vì đứa trẻ này có hơi khờ.
"Được rồi. Thiết Đản, đi thôi, múc nước rửa mặt rồi nghỉ sớm một chút."
Sau khi rửa mặt, hai người đi nghỉ ngơi, Vương Dịch Chi đi ngủ, Liễu Tiên Dao ngồi thiền.
Nửa đêm, cổng viện đột nhiên bị gõ cửa.
"Tiểu Liễu, Tiểu Liễu, mau thức dậy..."
Nghe thấy tiếng nói, Liễu Tiên Dao mở mắt ra. Nghe kỹ thì nhận ra đó là giọng nói của trưởng thôn, Liễu Tiên Dao mặc áo khoác vào. Trước khi ra ngoài cô liếc nhìn Thiết Đản, bởi vì mệt mỏi cả ngày nên Thiết Đản ngủ rất say, thậm chí còn ngáy khe khẽ.
Liễu Tiên Dao giơ tay, một lá bùa xuất hiện trên tay cô. Cô đặt lá bùa dưới gối của Thiết Đản, sau đó mới đi ra ngoài.
“Chú Trương, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Liễu Tiểu Dao mở cửa bước ra, nhìn thấy trưởng thôn đứng bên ngoài cổng viện. Cô bước đến hỏi.
“Tiểu Liễu à, cháu có biết đỡ đẻ không? Vợ của Lý Nhị Kiều đầu thôn bị khó sinh, đã một ngày một đêm rồi vẫn chưa sinh được, thấy sản phụ sắp không chịu nổi nữa rồi. Hợp tác xã lại quá xa, bây giờ mà chạy đi bệnh viện hợp tác xã sợ là không còn kịp nữa rồi…”
Ngay khi nhìn thấy Liễu Tiên Dao, trưởng thôn lo lắng nói ngay.
“Chú Trương, chú chờ cháu một chút, cháu đi lấy túi thuốc.”
Liễu Tiên Dao không chờ trưởng thôn nói xong đã ngắt lời ông ta, sau đó ngay lập tức vào trong nhà lấy túi thuốc rồi đi ra.
“Chú Trương, cứu người quan trọng hơn, ngài mau dẫn đường cho cháu.” Liễu Tiên Dao bước ra, nói với trưởng thôn.
“Đúng, đúng, chúng ta đi mau.” Trưởng thôn cầm đèn đi phía trước dẫn đường cho Liễu Tiên Dao.
Trên đường đi, trưởng thôn nói với Liễu Tiên Dao: “Cái nhà của Lý Lão Lư này không có một người có hiểu biết. Con dâu đã khó sinh một ngày một đêm rồi lại không đưa người ta đi bệnh viện sớm, bây giờ người cũng sắp không xong rồi, Lý Nhị Kiều mới gõ cửa nhà chú lúc nửa đêm, muốn mượn xe bò của chú đưa vợ mình đi bệnh viện.”
“Cháu nói xem bây giờ đã hơn nửa đêm, đường núi thì khó đi, lỡ như giữa đường gặp chuyện, vậy thì quả thật là kêu trời trời không biết, kêu đất đắt chẳng hay. Hơn nữa thôn này cách hợp tác xã xa như vậy, chỉ sợ chưa đến nơi thì người đã không còn rồi.”
Dọc theo đường đi, trưởng thôn liên tục than phiền với Liễu Tiên Dao về chuyện của nhà Lý Lão Lư.
Liễu Tiên Dao nghe thấy quen quen, liệu cả nhà Lý Lão Lư này có phải chính là gia đình cực phẩm nông thôn mà cô đã từng đọc trong tiểu thuyết thập niên trong kiếp trước không? Loại gia đình cực phẩm này chắc chắn sẽ có một bà cụ cực phẩm vừa ác độc vừa cay nghiệt, một ông cụ cực phẩm ích kỷ, chỉ biết đến bản thân.
Một đám cực phẩm lớn nhỏ bắt nạt một đứa con trai thật thà hiền lành, chắc chắn đứa con trai này sẽ làm trâu làm ngựa trong nhà nhưng lại không được coi trọng, và đứa con trai này chắc chắn còn ngu hiếu nữa. Bản thân thích làm trâu làm ngựa thì thôi đi, lại còn nhất định phải kéo vợ và con mình cùng làm trâu làm ngựa cho người ta thì không thể chấp nhận được.
Cực phẩm tất nhiên là đáng trách, nhưng đứa con trai đã ngu hiếu lại còn thích làm trâu làm ngựa lại càng đáng trách hơn. Theo ý kiến của Liễu Tiên Dao, loại người đã ngu hiếu còn thích làm trâu làm ngựa cho người khác thì không nên cưới vợ sinh con. Anh ta chỉ nên làm trâu làm ngựa một mình mà thôi, đừng đi gieo họa cho con gái nhà người ta, cũng đừng gieo họa cho những đứa trẻ vô tội kia.
Đương nhiên, đây chỉ là ý kiến cá nhân của Liễu Tiên Dao, cô sẽ không can thiệp vào cuộc đời của người khác.
“Thôn Đào Diệp của chúng ta là một cái thôn lớn, có gần trăm gia đình và hơn ngàn người. Trong đó, họ Trương là đại tộc của thôn, cũng là những cư dân bản xứ của thôn. Trong thôn còn có họ Lý, họ Lưu, họ Dương, họ Chu, họ Vương, họ Tăng và nhiều họ tộc khác.”