Chương 5: Không bỏ học nữa

Để nói một cách chính xác, cô chưa hề có đối tượng ở trường, mọi chuyện chỉ mới ở giai đoạn nảy mầm, còn chưa kịp xác định mối quan hệ thì đã bị người ta tố cáo với giáo viên.

Ngô Xuân Ngọc nhìn Thẩm Đường một lúc lâu mới chắc chắn rằng đối phương không đùa giỡn.

Không, không bỏ học nữa sao?

"Đường Đường, không phải cậu đã nói là muốn bỏ học à? Sao bây giờ lại không bỏ nữa? Học hành mệt mỏi lắm đấy, không phải cậu đã nói là không muốn đi học nữa, chuẩn bị lấy chồng cơ mà?"

"Đường Đường, lấy chồng cũng rất tốt mà. Lần trước cậu có nói đối tượng của cậu là dân thành phố phải không? Vậy nếu cưới xong, cậu cũng trở thành người thành phố rồi còn gì? Lúc đó cậu không cần làm gì cả, để chồng nuôi cậu, thật là ghen tị với cậu đó nha..."

"Đường Đường, khi nào cậu trở thành người thành phố, tớ có thể đến chơi với cậu được không?"

Ngô Xuân Ngọc chớp chớp mắt, ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn về phía Thẩm Đường.

Ồ, nghe cách cô ta động viên kìa!

Thẩm Đường nhìn Ngô Xuân Ngọc bằng đôi mắt đen láy, không khí xung quanh đột nhiên trở nên căng thẳng.

Bị nhìn chằm chằm như vậy, Ngô Xuân Ngọc cảm thấy tim mình giật thót, có linh cảm không tốt.

"Phụt..." Thẩm Đường đột nhiên bật cười.

Đôi mắt của Thẩm Đường cong lên, ánh sáng trong mắt long lanh, khóe môi nở nụ cười ngọt ngào.

Nụ cười của cô, ngọt ngào đến mức say đắm.

Nhưng trong ánh mắt của Ngô Xuân Ngọc, nụ cười của Thẩm Đường chẳng có gì say đắm cả, ngược lại còn khá là khó chịu.

Ngô Xuân Ngọc cảm thấy rất ghen tị, tại sao một đứa ngốc nghếch như Thẩm Đường lại có khuôn mặt đẹp đẽ đến thế? Cô ta chỉ hận không thể giơ tay cào nát mặt đối phương.

Thẩm Đường cười nói: "Ngô Xuân Ngọc, tôi đột nhiên nhận ra một điều."

"Hả?" Ngô Xuân Ngọc tỏ vẻ bối rối.

"Ôi, may nhờ có cậu đó." Thẩm Đường cười càng thêm rạng rỡ, tiếp tục nói: "Nhìn thấy cậu, tôi đột nhiên nhận ra rằng việc đi học của mình không hề mệt mỏi chút nào, ít nhất là tốt hơn phải làm việc quần quật từ sáng tới tối giống cậu. Ở trường, tôi được học thêm tri thức, ngồi trong lớp mưa không đến mặt nắng không đến đầu."

"Nhìn cậu, tôi cảm thấy lúc trước mình thật là không biết điều."

"Cậu nhìn tôi mà xem, tôi được cha mẹ nuôi nấng nâng niu, da dẻ trắng nõn trắng nà, còn cậu thì sao? Da dẻ thô ráp vì phải làm việc suốt ngày..."

Da... da thô ráp!

Trong đầu Ngô Xuân Ngọc nổ vang lên một tiếng, chỉ còn lại một suy nghĩ: Thẩm Đường, con ngốc này, dám chế giễu mình!