Nhưng sau khi mượn bài kiểm tra của Thẩm Đường, nhìn các bước giải đều của hẩm Đường thì cũng chỉ có một vài bạn học hiểu, một số bạn khác lại chỉ có kiến thức nửa vời.
Nhưng khi mọi người nhìn vào bài kiểm tra điểm tối đa của Thẩm Đường thì vẫn cảm thấy Thẩm Đường thật sự rất lợi hại.
Cả lớp chỉ có mỗi Thẩm Đường có điểm tối đa, lớp trưởng xếp thứ hai cũng chỉ được chín mươi điểm, mười điểm chênh lệch này thật sự không nhỏ.
Ở một bên khác, Thẩm Quang Minh vừa tới giờ nghỉ trưa sau giờ làm việc, nhân lúc đang nghỉ trưa, Thẩm Quang Minh đạp xe đi tới trường trung học số sáu.
Thẩm Quang Minh thấy Thẩm Đường là lúc cô vừa đi ra khỏi nhà ăn sau khi ăn cơm xong.
Thẩm Đường lập tức chú ý tới Thẩm Quang Minh, cô nói với Lục Viên ở bên cạnh một tiếng rồi chạy tới chỗ của Thẩm Quang Minh.
Thẩm Đường vừa nhìn thấy Thẩm Quang Minh là lập tức nhớ đến tay nghề nấu nướng của anh trai rất tốt, thật sự là không biết tốt hơn đầu bếp ở nhà ăn bao nhiêu lần.
Vừa nghĩ như vậy, Thẩm Đường vừa ăn cơm trưa xong lại đói bụng.
Chủ yếu là bữa trưa vừa rồi Thẩm Đường ăn không ngon miệng.
Thẩm Quang Minh chỉ cảm thấy ánh mắt của Thẩm Đường khi nhìn anh ấy vô cùng đáng thương, ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu anh ấy là Thẩm Đường bị bắt nạt ở trường.
Thẩm Quang Minh căng thẳng, anh ấy vừa giơ tay xoa cái đầu nhỏ của Thẩm Đường vừa dịu dàng hỏi: “Đường Đường, có phải có người bắt nạt em ở trường không? Nếu em bị bắt nạt phải nói với anh luôn chứ đừng có tự buồn bực trong lòng.”
“Anh, em không bị bắt nạt, em chỉ đói bụng thôi.” Thẩm Đường tội nghiệp nhìn anh trai nhà mình.
Cảm xúc vừa dâng trào của Thẩm Quang Minh lập tức biến mất, nhìn em gái nhà mình kêu đối, Thẩm Quang Minh bất đắc dĩ vuốt mặt một cái.
Quả nhiên anh ấy không nên ôm hy vọng gì quá lớn với Thẩm Đường.
“Anh dẫn em ra ngoài ăn cơm, em muốn ăn gì?”
“Ăn gì cũng được ạ, em không kén ăn.” Thẩm Đường cười hì hì nũng nịu duỗi tay ôm lấy cánh tay của Thẩm Quang Minh, cô ngẩng đầu lộ ra gương mặt trắng hồng rồi làm nũng với Thẩm Quang Minh: “Anh, bài kiểm tra hôm qua em được một trăm điểm.”
“Chà, Đường Đường nhà chúng ta giỏi thật đấy.” Thẩm Quang Minh khen một câu, sau đó lại cảm thấy khích lệ bằng miệng không quá thực tế nên lại nói tiếp: “Lần trước không phải em nói muốn mua váy mới sao, đợi đến ngày nghỉ của em thì anh sẽ cho em tiền tự em mua, xem như là phần thưởng cho một trăm điểm của Đường Đường nhà chúng ta.”
P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha <3