Chương 14: Bị trùm bao tải đánh

“Vâng vâng vâng, nhà chúng không thiếu chút tiền này, dù sao trong lòng tôi ít nhiều cũng để tâm chuyện này nên ông đừng có quản.” Ngô Thúy Bình lườm Thẩm Đại Chí một cái rồi mở miệng nói tiếp: “Hơn nữa, lão già nhà ông, ông còn có thể đi đánh một cô bé như Ngô Xuân Ngọc hả? Ông không cần mặt mũi nữa à?”

Thẩm Đại Chí không lên tiếng, nếu để một ông già như ông đi đánh một cô nhóc như Ngô Xuân Ngọc, Thẩm Đại Chí thật sự không xuống tay được, không phải là ông mềm lòng mà là ông sợ mình ra tay không biết nặng nhẹ, đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện không hay.

Thẩm Đường thấy cha mẹ đã nói chuyện xong thì lập tức dùng bàn tay nhỏ bé vụиɠ ŧяộʍ giật giật ống tay áo của Ngô Thúy Bình rồi thì thầm nói: “Mẹ ơi, chúng ta về phòng của con đi, con có chuyện muốn nói với mẹ.”

Ngô Thúy Bình nhìn những vết bầm tím trên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của con gái, trong lòng bà càng cảm thấy chuyện này không được dễ dàng giải quyết như vậy.

Sau đó Thẩm Đại Chí bị hai mẹ con bỏ lại trong sân, hai mẹ con ở trong phòng của Thẩm Đường khoảng nửa tiếng đồng hồ thì Ngô Thúy Bình mới ra ngoài chuẩn bị nấu cơm tối.

Sau khi ăn xong, Thẩm Đại Chí nhìn hai mẹ con một trước một sau đi ra khỏi cửa.

————

Ngày hôm sau, người trong thôn nghe tin Ngô Xuân Ngọc bị người ta trùm bao tải đánh đến mức mặt mũi bầm dập nhưng lại không thấy rõ đối phương là ai.

Sở dĩ mọi người biết Ngô Xuân Ngọc bị người ta trùm bao tải đánh là bởi vì chính Ngô Xuân Ngọc gặp ai cũng nói là cô ta bị người nhà họ Thẩm đánh.

Tuy nhiên chỉ mới hôm nay mà chuyện này đã bị người trong thôn truyền đi khắp nơi.

Còn về Ngô Xuân Ngọc, phần lớn mọi người đều cảm thấy đây không phải là một cô gái đơn giản tốt bụng, về chuyện có bị người nhà họ Thẩm đánh không thì bọn họ không quản được.

Phải nói cả nhà Ngô Giang Thủy này cũng rất tàn nhẫn, Ngô Xuân Ngọc bị đánh thành như vậy mà vẫn bắt cô ta ra ngoài làm việc.

Nhưng mọi nhà đều có sự khó xử riêng nên trong lòng mọi người cũng chỉ cảm thấy đáng thương một lúc.

Ngô Xuân Ngọc là con gái của nhà họ Ngô, bọn họ lại không thể xen vào việc nhà của nhà họ Ngô mà.

Ngô Xuân Ngọc phát hiện thái độ của người trong thôn đối với cô ta thay đổi, quả thực khiến cô ta tức đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi mà cô ta từ hình tượng trung thực siêng năng và hiểu chuyện biến thành người mưu mô nhiều chuyện không yên phận.

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha <3