Chương 14

Những năm qua, bà ta đi khắp khu nhà, chỗ này chỗ kia ghép đôi người ta, tạo nên vài mối nhân duyên tốt đẹp, nên rất vui vẻ làm việc này.

"Phương Trạch, Kiều Kiều nhà các người cũng nên có người yêu rồi nhỉ." Triệu Hồng Anh nói thẳng vào vấn đề.

Thường Phương Trạch đoán ra ý đồ của bà ta, giả vờ bình tĩnh nói: "Con gái nhà tôi còn nhỏ lắm."

"18 tuổi rồi đúng không, cũng không còn nhỏ nữa." Triệu Hồng Anh nắm lấy cánh tay bà ấy, "Chúng ta hồi đó học ít, chưa đến 18 tuổi, gia đình đã bắt đầu lo lắng rồi."

"Nếu có người phù hợp, có thể gặp mặt." Thường Phương Trạch cười nói.

Thường Phương Trạch lấy chìa khóa mở cửa, mời bà ta vào nhà.

"Trùng hợp tôi biết có một đồng chí nam phù hợp." Triệu Hồng Anh nói, "Gia đình bên kia có điều kiện tốt, gia đình đó có cả hai vợ chồng là công nhân viên chức, bản thân cũng làm việc ở đơn vị chính thức. Năm nay 23 tuổi, cùng tuổi với Ninh Dương nhà bà."

"Chính là con trai của xưởng trưởng Lâm, Lâm Quảng Dân, bà biết mà phải không?"

Triệu Hồng Anh cân nhắc lời nói của mình.

Việc bà ta đến đây mai mối là do sáng nay mẹ của Lâm Quảng Dân, Du Thúy Mạn, chủ động tìm đến. Du Thuý Mạn không hài lòng Ninh Kiều cho lắm, nhưng lại không thể lay chuyển được con trai, nên dặn Triệu Hồng Anh không nên tỏ ra quá vội vàng.

Dù cho cuối cùng Lâm Quảng Dân có thể cùng Ninh Kiều đi đến được với nhau, nhà họ Lâm cũng không mấy vui mừng, làm người nhà chồng tương lai, bà ta muốn thể hiện thái độ trước, sau này khi bàn chuyện sính lễ thì quyền chủ động sẽ nằm trong tay gia đình mình.

Thường Phương Trạch nhớ lại vẻ ngoài của Lâm Quảng Dân, chỉ nhớ rằng anh ta có vẻ ngoài lịch sự, trong lòng có chút tâm động.

Dù sao cũng ở trong một khu nhà, biết rõ gốc rễ của nhau, nếu sau này con gái thực sự lấy chồng, khoảng cách gần như vậy, sau này bà ấy và Ninh Trí Bình cũng có thể giúp đỡ được.

“Quảng Dân là một đứa trẻ thành thật, cậu ta thích Kiều Kiều nhà bà, nói cô bé xinh đẹp.” Triệu Hồng Anh truyền đạt lại ý nghĩ của Du Thúy Mạn, “Chỉ là, mẹ của Quảng Dân còn chưa có đồng ý.”

Mí mắt của Thường Phương Trạch giật giật.

Thái độ của Du Thúy Mạn, ngày thường bà ấy đã nhìn quen rồi, dù sao hai gia đình cũng không qua lại, không ngờ giờ đây lại để người ta qua mai mối, vẫn giữ thái độ kiêu ngạo.

Khuôn mặt bà ấy trở nên khó coi, không còn một chút hứng thú nào, nhưng bà ấy không có thành kiến gì về con trai của Du Thúy Mạn, thậm chí còn hài lòng, nên không có nói đến quá căng.

"Cha mẹ của Quảng Dân bà cũng biết rồi đấy, tiền lương cao, cả hai vợ chồng đều là lãnh đạo, đều là người hiểu lý lẽ. Cậu ta còn có một chị gái, vài năm trước đã lấy chồng, chồng làm ở nhà máy thực phẩm, cặp đôi vừa sinh một bé trai bụ bẫm."

"Giờ trong nhà chỉ còn mỗi Quảng Dân là làm xưởng trưởng Lâm lo lắng. Để vào xưởng luyện kim phải bắt đầu từ học việc, phải chịu khổ, cậu ta ở nhà chờ được sắp xếp công việc vài năm, cha mẹ cậu ta đều không nỡ, cuối năm ngoái nhờ người quen giới thiệu vào tiệm cơm quốc doanh. Mối quan hệ đã được thiết lập, sau này cậu ta chuyển thành nhân viên chính thức là cái chắc."

Nghe đến đây, trong lòng Thường Phương Trạch cảm thấy không thoải mái.

Vài năm trước, công việc rất dễ sắp xếp, nhưng tiếc thay con gái đang học, Ninh Trí Bình muốn để con gái học xong trung học. Đến tháng bảy năm nay, khi con gái tốt nghiệp, Thường Phương Trạch tìm được một bác sĩ trung y để điều trị sức khỏe cho Ninh Kiều.