Chương 10

Rời khỏi sân lớn, Lâm Quảng Dân không thể tập trung suy nghĩ. Anh ta đi cùng mẹ mình đến nhà ăn để lấy thức ăn, nhưng trên đường không nói một lời, thậm chí khi vào nhà ăn và được yêu cầu chọn món ăn, anh ta cũng không quan tâm.

Mẹ nào mà chẳng hiểu con, Du Thúy Mạn nói thẳng: "Mẹ còn không biết suy nghĩ của con ư? Mấy người trẻ tuổi bây giờ thích người nào trông đẹp, nhưng ngày thường sinh hoạt, nhan sắc đẹp có ích gì?"

Trong lòng Lâm Quảng Dân đầy hình bóng của Ninh Kiều.

Khuôn mặt xinh đẹp tinh tế, đôi mắt đen trắng rõ ràng, chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xắn, và đôi môi hồng hào, ngay cả giọng nói cũng ngọt ngào dễ nghe.

"Với thân thể kia của cô ta nếu thực sự bước vào cửa nhà chúng ta, thì con phải đi hầu hạ đấy.“ Du Thúy Mạn liếc nhìn anh ta.

Lâm Quảng Dân đã 23 tuổi, đến tuổi kết hôn, Du Thúy Mạn cũng đang xem xét vấn đề hôn nhân của anh ta.

Dù biết con trai mình luôn có tình cảm với Ninh Kiều, nhưng trong lòng bà ta không thích cô gái này. Nhà họ Ninh cưng chiều con gái, cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, nuông chiều thành một tiêu thư yếu đuối, đến khi lấy chồng, sợ rằng ngay cả cơm cô cũng không biết nấu.

"Dĩ nhiên, với điều kiện gia đình chúng ta, không nhất thiết phải tìm một cô con dâu biết làm việc nhà. Nhưng quan trọng là, cô ta yếu đuối như vậy, có dễ sinh con không?"

"Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?" Lâm Quảng Dân kiềm chế suy nghĩ của mình, nói với giọng khàn khàn.

"Ở trước mặt mẹ có gì mà ngại." Du Thúy Mạn cười nói, "Đừng nghĩ nữa, cô ta không xứng với con."

"Ninh Kiều có bằng cấp ba, còn con học xong cấp hai là không học nữa." Lâm Quảng Dân nói.

"Bằng đó có ích gì?" Du Thúy Mạn hừ một tiếng, "Cha con nhờ người giúp con vào làm công nhân tạm thời ở tiệm cơm quốc doanh, còn cô ta thì sao?"

Lâm Quảng Dân nhìn chằm chằm vào một điểm, suy nghĩ bay xa.

Hồi nhỏ cha mẹ anh ta bận rộn với công việc, anh ta sống ở nhà bà ngoại, chỉ về khu nhà của công nhân viên chức vào dịp lễ tết. Cũng chính vì vậy, anh ta và Ninh Kiều không có nhiều cơ hội gặp gỡ.

Nhưng vào mùa hè năm đó, cô đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng anh ta.

Thời tiết nóng bức, Ninh Dương cầm một đồng tiền mà người lớn trong nhà đưa, chạy ra ngoài mua một cây kem. Sau khi mang kem về, anh ấy trốn sau cây lớn ăn lén, thỉnh thoảng lại nhìn quanh sân tìm bóng dáng em gái, sợ bị bắt quả tang. Nhưng cuối cùng vẫn bị Ninh Kiều phát hiện. Cô nhẹ nhàng bước đến sau lưng Ninh Dương, vỗ nhẹ vào vai anh ấy, khi anh ấy quay đầu lại, cô cười cong mắt, gió nhẹ thổi qua, chiếc váy dài ôm lấy vòng eo thon của cô, Lâm Quảng Dân mãi mãi không thể quên khoảnh khắc tim đập thình thịch ấy.

"Chịu khó thêm vài năm nữa, chờ được chuyển chính thức ở tiệm cơm quốc doanh, con muốn đồng chí nào mà không có?" Du Thúy Mạn nói.

Món ăn vừa lấy từ nhà ăn ở đơn vị vẫn còn nóng hổi, Lâm Quảng Dân cầm trên tay, đi về phía sân lớn.

Hình bóng thanh mảnh của Ninh Kiều không thể xua tan trong đầu anh ta.

"Mẹ, con không muốn cô đồng chí nào khác." Lâm Quảng Dân quả quyết nói, "Con chỉ cần Ninh Kiều, nếu không con sẽ không bao giờ kết hôn."

—————————

Khi cha cô về nhà, Ninh Kiều đã bị đuổi ra ngoài đón anh trai và chị dâu.

Khi gặp họ, cô nhanh chóng tiến lên.

Tiêu Xuân Vũ và Ninh Kiều bắt đầu trò chuyện về chuyến đi chiều nay của cô, mới biết rằng cô em chồng đã đến Cung Tiêu Xã, còn gặp bạn học cũ ở cổng bệnh viện khi đưa thanh niên trí thức đến khám bệnh.

Ninh Dương điên cuồng ra hiệu cho vợ bằng ánh mắt, dù thế nào cũng không được đề cập đến ý tưởng tồi tệ về việc để em gái kết hôn.

"Biết rồi, biết rồi, anh còn lải nhải hơn cả bà ngoại của em." Tiêu Xuân Vũ liếc anh ấy một cái.

Đôi mắt Ninh Kiều sáng lấp lánh, nhỏ giọng tham gia vào cuộc trò chuyện: "Anh lải nhải cái gì vậy?"

Ninh Dương: ...

Thật là tức giận.

Nhưng có những việc, không phải Ninh Dương không nhắc đến, nó sẽ không xảy ra.

Cặp vợ chồng trẻ và Ninh Kiều không mang theo chìa khóa, đến cửa nhà định gõ cửa, thì nghe thấy tiếng cãi vã kìm nén từ bên trong.

"Ninh Kiều còn nhỏ, vội vàng để con bé lấy chồng là con đường tốt sao?"