Chương 8: Gặp Lại Anh Còn Trẻ!

Lương khô kia nhìn qua khô khốc khó có thể nuốt xuống, người nọ lại mở ấm nước màu xanh quân dụng, ngẩng đầu hung hăng rót một ngụm nước, yết hầu gợi cảm lăn lộn dưới ánh mặt trời.

“Mọi người ăn nhanh một chút, xe đón chúng ta tới rồi.” Lưu Chính gõ gõ bàn, chỉ vào máy kéo đậu ở cửa nhìn qua: “Lát nữa còn phải trở về thu lúa mì!”

Lúc này mọi người cũng đều nhìn ra ngoài, người nọ phảng phất cảm nhận được tầm mắt mọi người, từ trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ bụi bặm trên người, đứng bên cạnh máy kéo, cung kính chờ.

Hứa Kiến An, đã lâu không gặp.

Không đúng, rõ ràng hôm qua còn gặp cơ mà.

Trên mặt Bạch Tố lóe lên nụ cười nhạt.

“Tố Tố, tôi giúp cậu cầm túi.” Trần Chí Dũng từ vị trí đứng lên, giúp Bạch Tố mang đồ lên lưng, Lý Tuệ ở một bên chỉ nhíu mày nói: “Anh Chí Dũng, đồ đạc của anh cũng nhiều như vậy, anh không chê nặng sao? Vậy thì anh cũng giúp em cầm đi.” Cô ta nói xong, chỉ đặt một chiếc vali rất cồng kềnh của mình ở bên cạnh.

Trần Chí Dũng nhíu mày, cũng không thèm nhìn cái vali của cô ta, chỉ mở miệng nói: “Cô bảo bọn họ giúp đấy, tôi không phải tay sai của cô.”

Bạch Tố lại đã đoạt lấy hành lý của mình, đi thẳng về phía máy kéo, chỉ nghe Trần Chí Dũng phía sau hô: “Tố Tố, chờ tôi với.”

Trần Chí Dũng thích mình, Bạch Tố biết, nhưng cô cũng biết, Lý Tuệ thích Trần Chí Dũng, sau này bọn họ còn kết hôn.



Hứa Kiến An sáng nay nhận được nhiệm vụ đội trưởng sản xuất giao, sau khi đưa đồ đến xã, đón một nhóm thanh niên trí thức mới từ tỉnh thành trở về đội sản xuất.

Nghe nói lần này đại đội sản xuất cố ý muốn tuyển thêm vài nữ thanh niên trí thức, thứ nhất là giải quyết vấn đề cá nhân của nam thanh niên trí thức trong đội.

Thứ hai là muốn xây dựng một trường tiểu học ở thôn, giải quyết vấn đề đi học của bọn nhỏ, nghe nói nhà nước có chính sách, lập tức sẽ khôi phục thi đại học, đội trưởng trông mong trong đội cũng có thể ra đại học.

Bằng không đội sản xuất nào sẽ muốn nữ thanh niên trí thức cơ chứ, vai không thể chống đỡ, tay không thể cầm, mời trở về còn phải coi như đại phật mà cung phụng.

Hứa Kiến An đang miên man suy nghĩ, chỉ nhìn thấy một cô gái mặc áo sơ mi trắng đích xác, mặc quân phục màu xanh lá cây, búi tóc hoa đi về phía anh.

Người nọ thần sắc điềm đạm, dưới hàng lông mày liễu tinh tế có một đôi mắt sáng ngời như đá diệu đen, ánh mắt như nước xuân động lòng người, làm cho Hứa Kiến An thoáng cái liền ngẩn người.

Mấy năm nay nữ thanh niên trí thức từ trong thành tới nhiều hơn, nhưng người xinh đẹp như vậy, anh chỉ từng gặp mỗi cô.

Hơn nữa cô không chỉ xinh đẹp, trên người cô dường như có loại cảm giác thần bí nào đó làm cho người ta khó nắm bắt, xinh đẹp đến mức làm cho người ta cảm thấy thánh khiết.

Hứa Kiến An lui về phía sau hai bước, muốn giữ khoảng cách với cô.

Trên người cô có mùi hương nhàn nhạt, có chút giống mùi nước hoa sương, nhưng trên người anh lại chỉ có một thân mùi mồ hôi thối, giống như chỉ cần tới gần cô, sẽ làm bẩn cô.