Chương 45: Cô Gái Mặc Quân Phục!

Cô rất muốn đối xử tốt với Hứa Kiến An, nhưng vừa nghĩ đến lần gặp mặt trước khi xuyên việt, lại cảm thấy mình không nên quấy rầy cuộc sống của anh nữa, bởi vì sự thật đã chứng minh với cô, không có cô, Hứa Kiến An cũng sống rất tốt, rất thành công.

“Ngày mai cậu có thể đến xã chơi, sao lại thở dài chứ?” Quý Lan Anh nhìn thấy Bạch Tố nhìn vào gương thở dài, chỉ cười nói: “Đồ mà tớ nhờ cậu mua ấy, cậu chú ý chút nha, tớ và Lưu Chính đã hỏi thăm, trong xã có hiệu sách Tân Hoa, cậu giúp tớ mua mấy quyển sách đó trước, tớ đã viết thư cho anh trai tớ, bảo anh ấy giúp tớ gửi hết sách giáo khoa đến rồi.”

Có Bạch Tố khuyến khích, mấy người thanh niên trí thức đối với việc khôi phục thi đại học đều rất quan tâm, nhưng chỉ có Lưu Chính cùng Quý Lan Anh, dự định bắt đầu chính thức ôn tập.

“Tớ biết rồi, có điều mấy quyển sách này của cậu, chỉ sợ hiệu sách của xã chưa chắc có thể mua đủ, tớ xem có cái gì mua cho cậu đi.”

Bạch Tố lấy ra quyển sổ tay, viết tên mấy quyển sách Quý Lan Anh dặn dò cô chú ấy, lại liệt kê chốc lát thứ ngày mai cô muốn mua, cùng với đồ vật mua cho người khác.

Ấm đun nước hai cái, thịt ba cân, bột mì năm cân, găng tay lao động ba đôi, khăn mặt hai cái...

Buổi chiều lúc ở trong chuồng bò, cô nhìn thấy chiếc khăn mà Tạ Sùng đưa cho Hứa Kiến An, rất sạch sẽ, nhưng cũng rất cũ nát.

“Cậu đi ngủ sớm chốc lát đi, ngày mai sáu giờ sáng liền đi, đừng đến lúc đó không kịp.” Quý Lan Anh dậm chân trên giường, sâu kín thở dài nói: “Tớ vốn tưởng rằng, gặp được Lưu Chính, tớ sẽ không nhớ nhà, nhưng không nghĩ tới chỉ cần trời tối, tớ vẫn nhịn không được sẽ nhớ nhà.”



Cô ấy dừng chốc lát, quay đầu hỏi Bạch Tố: “Tố Tố, cậu nhớ nhà không? Chúng ta đã tới đây hơn một tuần...”

Bạch Tố lắc đầu, cô không nhớ nhà, bởi vì ngôi nhà trong trí nhớ này, đã cách cô rất xa rất xa.

******

Sáng sớm hôm sau, Bạch Tố đã dậy rất sớm, hôm nay cô mặc một bộ quân phục màu xanh lá cây khi đến Liễu Khê, mang theo mũ quân đội năm sao đỏ, người thời đại này tư tưởng bảo thủ, chỉ cần hơi hở một tý, ra ngoài sẽ bị người ta nhìn chằm chằm, mà một thân quân phục màu xanh lá cây này, mặc thế nào cũng sẽ không phạm sai lầm.

Huống hồ... Mặc quân phục màu xanh lá cây, người khác vừa nhìn liền biết là thanh niên trí thức trong thành, thái độ đối với cô cũng sẽ tốt hơn không ít.

Nhưng Bạch Tố dù sao cũng thích làm đẹp, cho nên bên trong quân phục lục quân, cô cố ý mặc một chiếc áo sơ mi hoa nhỏ màu hồng ngọc trên nền trắng.

Quý Lan Anh còn nằm trên giường, nửa tỉnh nửa mê, Bạch Tố liền trả lời: “Lan Anh, tớ đi đây, buổi chiều trở về làm sủi cảo cho cậu ăn.”

Quý Lan Anh trong giấc ngủ ừ một tiếng, xoay người lại ngáy.