Chương 40: Người Không Biết Xấu Hổ!

Bạch Tố cũng mang theo không ít phiếu thịt, nhưng cô còn nghĩ qua một thời gian đi công xã mua thịt, cải thiện bữa ăn cho Tạ Sùng một chút, phiếu thịt này tuy rằng không thể tiêu tiền, nhưng ở chợ đen cũng có thể bán một ít tiền.

Nhưng cô chỉ có phiếu thịt, không có tiền cũng không thể mua bất cứ thứ gì. Huống hồ... Muốn mua đồ, còn phải đến xã cung ứng và tiêu thụ của xã, nơi này cách xã hơn mười dặm đường, ngay cả một chiếc xe đạp cũng không có, đi lại càng là không thể.

Bạch Tố suy nghĩ một chút, chỉ mở miệng nói: “Như vậy đi, tôi ngoại trừ xuất ra một cân phiếu thịt của mình, lại lấy ra ba cân phiếu thịt, nhưng tôi có điều kiện, lúc các cậu lên xã mua đồ có thể cho tôi đi cùng hay không?”

Lưu Chính đang muốn đáp ứng, ai biết Trần Chí Dũng ngồi ở một cái bàn khác cũng đứng lên nói: “Tôi cũng xuất thêm ba cân thịt, điều kiện của tôi cũng giống như Tố Tố, tôi muốn đi công xã một chuyến.”

Lập tức nhiều hơn sáu cân phiếu thịt, điều này quả thực làm cho Lưu Chính mừng rỡ, cứ như vậy, bọn họ tháng này ít nhất có thể ăn được nhiều lần thịt.

“Đương nhiên có thể, qua hai ngày nữa trong đội sẽ phái người đến xã vận chuyển phân bón, các cậu vừa vặn có thể đi theo máy kéo của người nọ.” Lưu Chính chỉ cười nói.



******

Bạch Tố từ căng tin ăn xong điểm tâm, lúc cùng Quý Lan Anh trở về ký túc xá, trên đường đi qua ký túc xá của Trần Chí Dũng, lại nghe thấy bên trong truyền ra giọng nói của một người phụ nữ nói: “Anh Chí Dũng, anh làm gì lấy phiếu thịt ra chứ, không phải đều nói rồi, chờ vài ngày nữa em làm sủi cảo cho anh ăn sao! Bây giờ phiếu thịt đã biến mất, anh bảo em gói bánh bao kiểu gì!”

Giọng nói này vừa nghe chính là Lý Tuệ, Quý Lan Anh nhịn không được nói: “Cắt... Cô ta là một thiên kim tiểu thư của chính ủy gia, chẳng lẽ còn thiếu mấy tấm phiếu thịt sao? Còn không phải do keo kiệt lên không chịu lấy ra.”

Bạch Tố sợ cô ấy lớn tiếng làm cho người bên trong nghe thấy, chỉ vội vàng kéo cô đi về phía trước, lại nghe bên trong Trần Chí Dũng nói: “Cô đập ấm đun nước của người ta, chẳng lẽ không có ý định bồi thường cho người ta sao? Tôi đi đến xã xem nếu có ấm đun nước thì mua.”

Lý Tuệ nghe vậy, càng tức giận, chỉ không chịu buông tha nói: “Em cũng không phải cố ý, hơn nữa, ai bảo cô ta không cầm vững chứ!”

Quý Lan Anh nghe đến đó, sớm đã nghe không nổi, vẻ mặt phẫn nộ vọt tới cửa ký túc xá, chỉ vào Lý Tuệ mắng: “Lý Tuệ, tôi nói cho cô biết, lúc ấy là cô lao ra chắn trước mặt tôi, tất cả mọi người nhìn thấy, ấm đun nước này, cô không bồi thường cũng phải bồi thường!”