Chương 33: Đi Tìm Người Thân

“...” Hốc mắt Quý Lan Anh liền đỏ lên, rút chân từ trong tay Lưu Chính, thở phì phì nói: “Có gì đặc biệt, chỉ có chút vết thương nhỏ này, ngày mai em vẫn có thể đi làm!”Cô ấy nói xong, chân lại bị Lưu Chính ấn vào trong nước giếng lạnh lẽo, nhịn không được gầm gừ kêu lên.

“Em nói ít lại hộ anh nhờ!” Lưu Chính chỉ lắc đầu nói.

Chờ Lưu Chính giúp Quý Lan Anh bôi thuốc xong, sau khi Bạch Tố đỡ cô ấy trở về phòng, Quý Lan Anh liền cười ngây ngô nằm trên giường.

“Hì hì. Ha ha... Ha ha ha.”Cũng không biết cô ấy đang ngây ngốc cái gì.

“Cậu còn cười nữa, hiện tại thời tiết nóng, vết thương rất dễ nhiễm trùng, cậu lớn như vậy một vết phồng rộp, tốt nhất ngày mai đến trạm y tế xã thăm khám.”

Bạch Tố chỉ lo lắng nói, điều kiện y tế hiện tại không thể so sánh với tương lai, kiếp trước Quý Lan Anh lại không xảy ra chuyện như vậy, mọi thứ ở đây hình như đều bởi vì cô xuất hiện, sinh ra hiệu ứng hồ điệp, cho nên xảy ra chuyện như vậy, Bạch Tố ít nhiều sẽ có chút tự trách.

“Lúc tớ đi có mang theo ít thuốc, lát nữa tớ uống một viên, qua hai ngày là đỡ.” Quý Lan Anh trong lòng vui mừng, điểm ấy đối với cô thật sự không tính là cái gì, chính là hai cái ấm đun nước kia...

Cô ấy vừa nghĩ đến liền càng đau lòng, chỉ mở miệng nói: “Làm sao bây giờ, ấm đun nước của cậu bị hỏng một cái, đều trách Lý Tuệ kia, mình không sớm đi lấy nước, còn tới cướp chúng ta.”



“Được rồi, đừng ấm đun nước dài, ấm đun nước ngắn nữa, hai ngày nay chúng ta dùng chung trước, chờ qua hai ngày tớ xem thử có ai đi xã không, đến lúc đó nhờ họ mang về hộ hai cái, khi ấy sẽ có dùng.” Cô còn muốn mua thêm một cái, ban ngày cô nhìn một vòng trong chuồng trâu, bên trong cũng chỉ có một cái ấm đun nước.

Trải qua một phen bận rộn này, Quý Lan Anh nhanh chóng ngủ thϊếp đi.

Bạch Tố lúc này mới cầm đèn pin, lấy túi lưới đặt dưới gầm giường từ sáng sớm, mở cửa ký túc xá đi ra ngoài.

Trên bờ ruộng nông thôn phi thường yên tĩnh, ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng trùng minh, ánh trăng như nước chảy trút xuống vai cô, Bạch Tố nhìn từ xa cao, có một ngọn đèn lúc sáng lúc tối.

Trong lòng cô bỗng nhiên thấp thỏm, nếu dượng biết, kiếp trước cô lại chưa từng đi thăm chú ấy, có thể mang lòng oán hận với cô hay không? Khi đó người người đều tránh như rắn rết, ai lại nghĩ đến, bọn họ sẽ có ngày bình phản?

Ánh đèn càng ngày càng gần, bước chân Bạch Tố cũng càng ngày càng nặng nề, nhưng cuối cùng, cô vẫn kiên định bước đi, đi tới cửa chuồng trâu.

Chuồng trâu thật ra không có một cánh cửa đàng hoàng, bằng không ban ngày bọn họ cũng sẽ không dễ dàng đẩy cửa mà vào như vậy.

Bạch Tố dừng lại ở cửa, rối rắm nửa ngày, lúc này mới mở miệng nói: “Dượng, là cháu, Tố Tố.”