Chương 27: Khung Ảnh Gia Đình?

Lưu Chính nhìn thoáng qua một chỗ lúa mạch vừa rồi phân phối cho cô ta, chỉ cắt một cái lỗ nhỏ, căn bản cũng không nhúc nhích, liền mở miệng nói: “Để Bạch Tố đi cùng là được, cô ở lại thu lúa mì.”

“...” Lý Tuệ gấp đến độ ánh mắt đỏ lên, hất Quý Lan Anh ra, nhặt liềm quay đầu rời đi.

Mọi người ở phía sau lắc đầu nói: “Đại tiểu thư này, không làm việc tốt, lười biếng ngược lại là hạng chất.”

Bạch Tố suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Tớ đưa Lan Anh qua trước, lát nữa lại đây thu hết lúa mạch này.” Nhiệm vụ an bài trong đội cho thanh niên trí thức không thay đổi, cô và Quý Lan Anh làm ít, tất yếu phải có người thay họ chống đỡ.

“Các cậu đi trước, lát nữa chúng ta tính tiếp.” Lưu Chính chỉ mở miệng nói.

******

Chuồng trâu được dọn dẹp rất sạch sẽ, hoàn toàn khác với ngoại hình của nó.

Ngoại trừ mùi làm cho người ta có chút khó chịu, nơi này giống như một người yêu sạch sẽ thường trú.

Bạch Tố ở trên bàn gỗ gần cửa sổ nhìn thấy một cái hộp sắt đã rỉ sét, bên trong đặt thuốc tím và gạc.



“Nơi này thật đúng là có người ở đây?” Quý Lan Anh cau mày, rất hiển nhiên mùi này làm cho cô ấy có chút khó chịu, “Nhưng nơi này rõ ràng quét dọn rất sạch sẽ, lấy đâu ra mùi như vậy chứ?” cô ấy có chút không rõ hỏi.

“Nơi này trước kia hẳn là một chuồng trâu, hiện tại đại khái là cho trí thức phân cấp ở đi.” Bạch Tố nói xong, tầm mắt lại dừng ở trên một khung ảnh duy nhất đặt trên bàn nhỏ.

Khung ảnh có một bức ảnh gia đình, một cặp cha mẹ và hai đứa con của họ. Bạch Tố đưa tay cầm lấy khung ảnh lên, thật lâu nhìn nửa ngày, cuối cùng lại đặt tại chỗ.

Cô giúp Quý Lan Anh băng bó vết thương, hai người đang muốn rời đi, lại nhìn thấy một nam tử trung niên chừng bốn mươi tuổi, đuổi theo hai con trâu đi về phía này.

Vào đầu mùa hè, cỏ trên bãi sông đang béo và đẹp, vàng già ăn cỏ, rầm rầm kêu lên.

Bạch Tố liền kinh ngạc đứng ở cửa, người nọ nhìn thấy Bạch Tố, cũng là tỏ vẻ kinh ngạc, chú ấy còn không biết phải nói cái gì, liền nghe Quý Lan Anh nói: “Chú, chúng cháu là thanh niên trí thức mới tới, ngày đầu tiên làm việc đã cắt trúng cổ chân, nghe nói chỗ ngài có gạc, cho nên đến băng bó một chút, chúng cháu không động đến đồ vật bên trong.”

Người nọ liền gật đầu, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ thản nhiên nói: “Nơi này cũng không có cái gì để các cô động vào.”

Quý Lan Anh nhìn không ra chú ấy vui mừng hay là mất hứng, liền kéo tay áo Bạch Tố nói: “Tố Tố, chúng ta đi thôi.”

“Ừm.” Bạch Tố gật gật đầu, đỡ Quý Lan Anh rời đi, cô đi vài bước, lúc xoay người nhìn, liền thấy người đàn ông gục rạp, cầm một cái chổi, chải lưng cho con trâu, dáng vẻ kia giống như là đang đối đãi với bằng hữu tốt nhất của mình vậy.