Chương 16: Đối Mắt Nhìn Nhau

Lưu Chính liền nhíu mày, hắng giọng nói: “Đây là loại nhân viên Hắc Ngũ của tiểu đội chúng ta, không có việc gì các cậu bớt nói chuyện với anh ta.”

Quý Lan Anh đăm chiêu một tiếng, hỏi ngược lại: “Em cũng đâu biết tên anh ấy, thì nói chuyện gì cơ chứ?”

Lưu Chính có chút ngượng ngùng cười cười, nhưng biểu tình trên mặt lại có thêm vài phần đồng tình cùng bất đắc dĩ: “Anh ta tên là Hứa Kiến An, trong nhà trước kia là đại địa chủ, vừa rồi lúc các cậu vào đồn đã nhìn thấy căn nhà lớn trên sườn núi đúng chứ?”

“Đó chính là tổ trạch nhà bọn họ, tính cách không tệ, chỉ tiếc đầu thai sai, đầu nhập vào nhà người như vậy, sinh ra đã không hưởng qua một ngày phúc, còn mỗi ngày sống dưới ánh mắt kẻ khác.”

Quý Lan Anh nghe Lưu Chính nói như vậy, trên mặt lập tức dâng lên thần sắc chính nghĩa, nghiêm trang nói: “Đồng chí Lưu Chính, ý nghĩ này của đồng chí là không đúng, sao lại đồng tình với giai cấp địa chủ, phải luôn nhớ kỹ sứ mệnh của giai cấp vô sản, đấu tranh với giai cấp bóc lột đến cùng!”

Lưu Chính nhìn Quý Lan Anh một cái, yêu chiều lại bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói: “Đấu tranh cái gì nha, nhà anh ta hiện tại nghèo ngay cả một cái quần đàng hoàng cũng không có.”

Quý Lan Anh nhịn không được nở nụ cười, nhưng ở Bạch Tố nghe tới, lại thật sự cảm thấy có chút chua xót cùng cảm khái.



Hứa Kiến An một hơi cắt xong một chùm lúa mì, đầu mệt mỏi đầy mồ hôi, đang chống người định nghỉ ngơi một chút, lúc ngẩng đầu, lại nhìn thấy ba người đứng trên bờ ruộng cách đó không xa.

Nhưng không biết vì cái gì, trên điền bưu rõ ràng có ba người, tầm mắt của anh lại vô ý thức chỉ dừng lại ở trên người Bạch Tố.

Cô và lúc anh vừa nhìn thấy không giống nhau, không ngờ bây giờ cô đã cắt phăng hai bím tóc dài kia rồi!

Hứa Kiến An không biết mình đang bất ngờ gì, nhưng chờ đến lúc mình phản ứng lại, đã có người ở bên tai anh tức giận la hét: “Hắc Ngũ Loại, còn không mau làm việc, lười biếng gì cả!”

Xưng hô như vậy đối với Hứa Kiến An mà nói đã là chuyện thường thấy, anh thậm chí ngay cả mi tâm cũng không nhíu một chút, chỉ là cơ lưng lại khom lưng, bắt đầu thu hoạch một chùm lúa mì khác, nhưng không biết tại sao, tâm tư của anh lại giống như không chuyên chú như lúc trước, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên bờ ruộng một cái, thấy bọn họ dần dần đi xa, trong lòng không hiểu sao lại có một loại cảm giác mất mát.

Bạch Tố cũng không quay đầu lại nhìn Hứa Kiến An, đối với Hứa Kiến An mà nói, hiện tại cô vẫn là một người xa lạ, nhưng cô biết bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ quen biết đối phương.

“Tối nay có một bữa tiệc chào đón năm mới đơn giản, bắt đầu từ ngày mai, các cậu sẽ chính thức bắt đầu cuộc sống thanh niên trí thức của mình.”