Từ Hướng Bắc ở bên cạnh liếc nhìn giáo viên trên bục giảng, thấy thầy giáo không để ý tới bên này nên không kìm được mà che miệng lén lút nói: "Còn có thể có chuyện gì nữa? Con gái tặng chứ sao!"
"Chắc chắn là thích cậu!"
"Đúng vậy, chúng tớ đã nghe ngóng giúp cậu rồi, là con gái đấy. Nhưng người ta chạy nhanh quá, chớp mắt đã không thấy đâu rồi, không nhìn thấy cô ấy trông như thế nào cả."
"Người anh em thật là may mắn!"
Mấy người ở phía sau ghen tị nói.
Lục Lương cúi xuống nhìn hoa văn in trên bát sứ, cảm thấy có chút quen thuộc.
Ánh mắt hờ hững, vẻ mặt không chút biểu cảm, trực tiếp đưa cho nam sinh phía sau, giọng điệu không chút cảm xúc: "Vứt đi."
"Hả?"
Nam sinh sững sờ, nhìn cậu với vẻ không thể tin được.
Nhưng thấy cậu đã quay lại, cậu ấy cũng không tiện nói thêm gì, quay đầu nhìn thùng rác phía sau, rồi nhìn xuống hộp cơm trên tay.
Trong chốc lát không biết phải làm gì?
...
Cả buổi sáng Lê Tuyết chỉ nghĩ không biết Lục Lương đã ăn chưa?
Có lẽ là chưa ăn, với tính cách của cậu ấy à, hoặc là ném nó đi, hoặc là cho người khác ăn. Nhưng không sao, cô không tin sau này cậu ấy sẽ không bao giờ ăn.
Nữ chính có thể dùng tình thân làm cậu ấy cảm động thì cô cũng có thể!
Dù bây giờ cô đang ở trong hoàn cảnh bất lợi, nhưng cô cũng có thể coi cậu ấy như em trai của mình. Có vẻ như mục đích hơi không trong sáng nhưng tương lai còn dài, nhất là sau này nữ chính sẽ có rất nhiều nam phụ thích, một khi tình yêu đã chia thành nhiều phần thì ắt hẳn sẽ có lúc mệt mỏi.
Đó cũng là bước ngoặt của cô.
Cô biết trông mình bây giờ như có một số kế hoạch, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác, nếu đã tiếp tục sống trong một vai trò như vậy thì cô phải đối mặt với gông cùm do vai diễn này mang lại. Dù có như thế nào, sống cho tốt mới là mục tiêu duy nhất của cô.
Tiếc là khoảng cách giữa lớp 10 và lớp 12 hơi xa nhau, bọn họ ở trường làm gì có chuyện gặp nhau.
Ở nhà cũng vậy, ngày nào Lục Lương về cũng ở trong phòng, cô nhìn không thấy người, mà Triệu Cầm cũng không thích cô tiếp xúc với Lục Lương.
Nghĩ đến đây, Lê Tuyết thật sự rất đau đầu.
Khó khăn lắm mới chống đỡ được đến lúc buổi chiều tan học, Lê Tuyết còn đang suy nghĩ lúc đi về sẽ chủ động nói chuyện với Lục Lương như nào, ai mà biết hôm nay cậu không trở về.
Lê Tuyết đoán có lẽ hôm nay nữ chính sẽ đến đón cậu đi học về.
Cha Lục cũng ăn tối ở nhà, cả gia đình bốn người ăn uống rất sôi nổi, vừa ăn tối xong, điện thoại di động của cha Lục đổ chuông.
Là Thư Vân Hề gọi video tới.
Thư Vân Hề cũng là bạch liên hoa trong truyện, bề ngoài thuần khiết hoàn mỹ, ấm áp khiến người ta dễ chịu nhưng thực ra tâm cơ lại rất sâu.
Trong truyện gốc, ở đời trước cô ta thành công thông qua bàn đạp nhà họ Lục gả vào nhà họ Cung, cũng chính là nhân vật nam chính của cuốn truyện này.
Sau khi nữ chính tái sinh trở về, cô ta bị vạch trần bộ mặt thật hết lần này đến lần khác, rơi vào kết cục không có gì cả, cuối cùng bị cha Lục đuổi ra nước ngoài và không bao giờ quay lại nữa.
Có lẽ cha Lục thực sự yêu mối tình đầu đó, có thể coi cô ta như con ruột của mình mà yêu thương, nên trong hoàn cảnh như vậy vẫn muốn giữ cô ta lại.
Phải biết rằng cuối cùng Thư Vân Hề gần như mất trí, muốn gϊếŧ nữ chính bằng cách thuê người gϊếŧ người, tai nạn xe cộ,v.v.
Đặc biệt là em trai của “Lê Tuyết” suýt chút nữa cũng bị liên lụy, mặc dù nạn nhân cuối cùng đã trở thành “Lê Tuyết”.
Khi đó, Triệu Cầm hận không thể xé nát cô ta!
Vì chuyện này nên mối quan hệ giữa Triệu Cầm và cha Lục sụt giảm nghiêm trọng, cả hai chưa bao giờ có bất kỳ vướng mắc nào ngoại trừ lợi ích của mình.
Lê Tuyết liếc nhìn Triệu Cầm bên cạnh, mặt mày vốn đang tươi cười của bà cũng dần dần nhạt đi.
Thật ra ngay từ đầu Triệu Cầm đã không thích bạch liên hoa này.
Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái phát ra từ điện thoại.
"Chú Lục."
"Vân Hề đấy à, cháu ăn cơm chưa?"
"Cháu ăn rồi, à đúng rồi, dì và em gái đâu ạ?"
Triệu Cầm ở bên cạnh nghe thấy cô ta hỏi nên nghiêng người qua và cười nói: "Đây này."
Khi Lê Tuyết nhìn thấy cha Lục đang quay camera về phía họ, cô mỉm cười và chào: "Chị Vân Hề!"
"Tiểu Tuyết càng ngày càng xinh gái, ơ? Sao không thấy Trăn Trăn đâu?"
"Nhờ dì giúp việc đưa đi tắm rửa rồi." Triệu Cầm nói thêm.
"Ồ ồ, thì ra là thế."
"Cháu ở bên ngoài như thế nào rồi? Ăn uống có được không? Có đủ tiền không? Có ai bắt nạt cháu không?"
Triệu Cẩm ân cần hỏi.