“Đừng bận rộn nữa, mau đi ăn cơm đi.” Bà nội Lục thúc giục.
“Vâng, bà có việc gì thì gọi nhé.” Lục Thanh Diên đáp lại.
Cô quay lại phòng khách, cả nhà đều chưa động đũa, đang đợi cô.
Hai đứa nhỏ nhìn mâm cơm đầy ắp, nuốt nước miếng ừng ực, thật đáng yêu.
“Ăn cơm thôi.”
Chờ Lục Thanh Diên ngồi xuống, mẹ Lục cười gật đầu, ra hiệu mọi người động đũa.
Bên trái Lục Thanh Diên là chị dâu cả Lục, bên phải là chị dâu hai Lục.
Hai người vừa cầm đũa lên, liền gắp cho Lục Thanh Diên hai miếng thịt lợn muối.
Lục Thanh Diên đã quen với sự yêu thương của hai chị dâu, không hề khách sáo, gương mặt nhỏ nhắn trắng hồng nở nụ cười nhẹ với bọn họ, sau đó cúi đầu ăn cơm.
“Ăn ngon! Trong năm nay là lần đầu tiên ăn cải bẹ xanh này phải không? Thật non!”
Lục Thanh Thiên nói nhiều nhất, ăn một miếng liền kêu ư ử một tiếng.
“Thật sự rất non, có gắp cho bà nội không?” Mẹ Lục hỏi.
“Bà nội nói không ăn cái này.” Lục Thanh Diên lắc đầu.
“Bà nội thấy món này nhạt." Lục Thanh Minh cười, “Bà ấy lớn tuổi rồi, ăn gì cũng thấy nhạt nhẽo.”
Muốn ăn đậm đà hơn một chút.
Nhưng bà cụ lại đang bệnh.
Lục Thanh Diên chỉ có thể cố gắng thêm một thìa dầu vừng vào canh trứng, một ít muối, thêm vài giọt nước tương.
“Bà nội thích ăn cây hương xuân.” Chị dâu hai Lục suy nghĩ một chút rồi nói.
“Bên cạnh khu rừng tre có hai cây hương xuân, ngày này cũng có thể ăn được rồi, lát nữa Thanh Thiên đi xem, nếu có chồi non thì hái về, tối nay xào với trứng cho bà nội ăn.”
“Hết rồi.” Chị dâu cả Lục lắc đầu, “Chiều hôm qua chị đi hái quyết thái, cố ý đi vòng qua đó xem, đã bị hái sạch rồi.”
Nghe vậy, ba Lục cười, “Mùa này, hương xuân rất được yêu thích, mới nhú lên đã bị hái sạch là chuyện bình thường.”
Gia Sinh và Đường Sinh bận ăn cơm, ăn đến mức không ngẩng đầu lên, không nghe thấy người lớn nói gì.
Tất nhiên người khỏe mạnh ăn uống cũng nhiều, chờ mọi người bỏ đũa xuống, chỉ còn lại một bát nhỏ củ cải.
“Thằng cả, thằng hai, đi dọn dẹp với ba.”
Ba Lục nói xong, liền bắt đầu dọn dẹp chén đũa, anh em Lục Thanh Minh đứng dậy giúp, còn Đường Sinh Gia Sinh đến phòng của bà nội Lục lấy chén đũa.
“Bà cố ơi, bọn con tới lấy chén đùa.”
“Ừ, ừ, đi từ từ thôi.”
Bà nội Lục cười hiền nhìn hai đứa cháu trai.
Còn mẹ Lục và hai chị dâu thì kéo Lục Thanh Diên đến phòng của Gia Sinh và Đường Sinh để nói chuyện.