Tô Ninh che ngực, thở từng ngụm từng ngụm hổn hển, không nói rõ đến cùng là đau ở đâu, chỉ biết là cảm giác đau đớn này đau đến mức khiến cô cúi người xuống, nước mắt lả tả rơi xuống đất như cánh hoa vỡ.
"Ninh Ninh, cậu đừng làm tớ sợ mà, tớ, tớ... Tớ đi gọi người giúp, cậu chờ một chút..."
Đợi đến khi cô tắt thở, đợi đến một khắc cuối cùng, sự hy vọng trằn trọc nhiều lần xuất hiện rồi lại vụt tắt kia lại hóa thành sự tuyệt vọng sâu sắc.
Tô Ninh lấy mu bàn tay lau nước mắt rồi đứng thẳng dậy, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn về phía cô ta: "Duyệt Duyệt, chúng ta quen nhau bao lâu rồi?"
"Mười... Mười hai năm, sao... Sao thế?"
Đôi mắt cô ướt sũng, khóe mắt đỏ lên, lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào.
Đối phương vẫn là người kia, vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ, tại sao ánh mắt làm cho người ta cảm thấy sợ hãi như vậy?
Hà Duyệt có chút sợ hãi lui về phía sau một bước, âm cuối không tự chủ được mà mang theo chút run rẩy: "Ninh Ninh, rốt cuộc cậu bị làm sao vậy? Cậu biết là tớ nhát gan mà, đừng dọa tớ sợ nữa có được không?”
“Phiền cậu trả lại cho tớ đồ mà hai ngày trước nhờ cậu mang từ trường về giúp, còn nữa, mấy ngày nay tớ không thoải mái lắm nên sẽ ở nhà tĩnh dưỡng ôn tập, không có việc gì thì không cần đến tìm tớ.”
“Được, được. Để tớ đi lấy xuống cho cậu, chờ một chút...”
Hả? Câu này là có ý gì?
Không thể chờ một chút nào được sao?
“Tớ đi đây, lập tức đi ngay đây!”
Hà Duyệt vỗ vỗ trái tim nhỏ đang hoảng sợ, động tác nhanh nhẹn xoay người chạy như bay về nhà: Tô Ninh bị làm sao vậy, ánh mắt lúc nhìn mình đáng sợ quá!
Chỉ trong vòng chưa đầy một ngày, thế giới của Tô Ninh như trời long đất lở.
Người cha mà cô từng cho rằng ông ta rất vĩ đại, lại là kẻ bạc tình bạc nghĩa lấy oán trả ơn, giả vờ mấy chục năm chỉ một lòng muốn mưu toan tài sản của nhà họ Tô, sẽ không ngần ngại ép buộc con gái mình một cách tàn nhẫn để đạt được mục đích.
Người bạn thân mà cô từng cho rằng thân thiết đến mức không có gì giấu diếm nhau, hóa ra lại là một người ích kỷ, trong mắt cô ta, tính mạng và sự tin tưởng của cô không đáng một đồng.
Thật nực cười biết bao, đúng là nực cười vô cùng!
Ý cười không lan đến đáy mắt, rõ ràng là như đang giễu cợt nhưng lại có sự bi thương vô tận.
Tô Ninh ôm một đống đồ về đến nhà, đột nhiên có chút mê mang: Hai cha con trò chuyện vui vẻ trong bầu không khí hòa thuận, mẹ kế hiền huệ bận rộn trước bàn cơm, cả căn phòng tràn ngập sự ấm áp dịu dàng.
Cô giống như một người lạc quẻ dư thừa.
"Ninh Ninh trở về rồi à? Tại sao lại đứng ở cửa? Nhanh, mau vào đi, chỉ đợi con là ăn cơm được rồi!"
"Chị Ninh Ninh!"
"Ninh Ninh à, mau vào nhà đi, dì Tiền của con nấu một bàn đầy ắp đồ ăn, toàn là những món con thích ăn đấy."
Lặng lẽ hít một hơi thật sâu, Tô Ninh nắm chặt cánh tay, cố gắng trả lời bằng giọng điệu bình tĩnh nhẹ nhàng: "Được."
...
Tô Ninh ăn xong một bữa cơm không biết mùi vị gì, cô lấy cớ muốn nghỉ ngơi rồi mang đồ trở về phòng của mình.
"Lạch cạch."
Khóa kỹ cửa phòng, đặt đồ trong tay xuống.
Nhìn khắp căn phòng ngủ rộng chưa đầy mười mét vuông, chiếc giường một mét rưỡi và chiếc tủ quần áo hai cửa đặt sát tường đã chiếm hơn một nửa diện tích.
Bên dưới chiếc kệ gỗ ba tầng được tích hợp bàn học, bên cạnh là bàn trang điểm lúc trước ông ngoại đặt làm riêng cho cô, trong hai chiếc hộp tinh xảo đặt trên bàn đều là đồ trang sức mà mẹ chế tạo cho cô khi còn sống.
Trong ngăn kéo ngầm bên dưới bàn trang điểm, ngoài một quyển nhật ký, một hộp tiền lẻ ra thì còn có mấy món di vật của mẹ mà cô rất trân trọng.
Trong đó có miếng ngọc bội mà Hà Duyệt hằng mong ước, và cả món đồ mà người cha tốt Từ Tự Tân của cô vẫn luôn muốn có được.
Cô còn nhớ miếng ngọc bội hoa ngọc lan này, còn cả cây trâm cùng tính chất và cùng họa tiết, đều là báu vật gia truyền chưa từng công khai do bà ngoại để lại.
Bởi vì nguyên nhân này, cho dù biết Hà Duyệt vẫn luôn muốn sở hữu, cô cũng không nhả ra.
Cho đến khi sắp tốt nghiệp cấp ba, hai người đều sắp thành niên, cô mới hứa hẹn tặng miếng ngọc bội này cho cô ta coi như là quà mừng lễ trưởng thành.
Lúc ấy còn nghĩ hai người thân thiết nhiều năm như vậy, tình cảm tốt như chị em ruột, có một món đồ cùng kiểu với nhau để làm kỷ niệm cũng rất tốt.
Ha, cuối cùng lại là trao nhầm!