Sợ lại chạm phải sự quan tâm quá mức của hàng xóm nhiệt tình, Tô Ninh chạy chậm suốt cả quãng đường, cố gắng tránh đám đông, vừa tới dưới lầu thì đã đυ.ng phải Hà Duyệt.
“Ninh Ninh? Sao cậu lại xuất viện rồi? Hôm nay được nghỉ, tớ đang chuẩn bị đến bệnh viện thăm cậu đây.”
"Tớ vừa mới trở về, Duyệt Duyệt..."
Lời còn chưa nói xong, lúc cô kích động mà cầm lấy tay bạn thân, hình ảnh trước mắt đột nhiên xảy ra sự thay đổi thêm lần nữa mà không hề báo trước.
Trong một căn phòng lạnh lẽo ẩm ướt.
Chỉ thấy khắp người mình toàn là máu, hấp hối nằm trên mặt đất, Hà Duyệt ở bên cạnh khóc, người đầy nước mắt, hai tay run rẩy muốn đυ.ng lại không biết có thể đυ.ng vào hay không, bộ dáng luống cuống tay chân.
"Duyệt Duyệt, hứa với tớ phải bảo vệ nó cho tốt... Đừng giao cho bất cứ ai..."
"Được, không cho, tôi không giao cho ai hết, hu hu hu… Ninh Ninh, làm sao bây giờ đây? Cậu đừng chết mà!”
“Ninh Ninh, cậu cố gắng một chút, tớ lập tức tìm người tới cứu cậu! Nhất định sẽ tìm người tới cứu cậu! Chờ tớ, nhất định phải chờ tớ đó!”
Hà Duyệt đột nhiên tỉnh táo lại, nắm chặt đồ mà cô đưa tới, lảo đảo chạy ra ngoài.
Mới vừa ra khỏi khoảng sân hoang vu đổ nát, cửa lớn đã bị người khác mở từ bên ngoài ra, Hà Duyệt sợ tới mức giật mình một cái, theo phản xạ có điều kiện mà quỳ rạp xuống đất, dùng cỏ dại cao nửa hơn người che giấu dáng người của mình, cũng không dám nhúc nhích một chút nào.
Thời gian trôi qua thật lâu thật lâu.
Lâu đến mức trong căn phòng cách đó không xa ở phía sau lưng không còn tiếng vang truyền ra nữa. Lâu đến mức khi mặt trời lặn, mặt trăng leo lên đầu tường...
…
Hình ảnh lại thay đổi, linh đường ồn ào, tiếng khóc lóc thảm thiết và tấm ảnh đen trắng cười tươi như hoa của cô, Hà Duyệt lại bị Từ Tự Tân chặn ở cửa phòng ngủ của mình.
“Duyệt Duyệt, thế nào rồi, cháu đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Nụ cười của Từ Tự Tân không thay đổi, đáy mắt lại trở nên đỏ tươi, giống như cất giữ một con quỷ khát máu.
"Đưa đồ cho chú, tất cả đồ đạc trong phòng Ninh Ninh đều sẽ thuộc về cháu, cháu có thấy hai thùng trang sức châu báu kia không? Có thấy hai tủ quần áo dành cho tất cả các mùa gần như mới tinh không?”
"Lại càng không cần phải nói, con bé Ninh Ninh kia vẫn luôn sống tiết kiệm, năm trước tiền lì xì gì gì đó mà con bé được nhận đều nằm hết ở trong ngăn kéo kia, thể nào cũng không ít hơn mấy ngàn đâu nhỉ?"
“Chú Từ, cháu...”
Cùng lắm chỉ là sự đấu tranh tư tưởng, chỉ là lời lẽ thăm dò từ đối phương nhưng Hà Duyệt đã đưa ra lựa chọn có lợi nhất cho mình.
…
Nhìn căn phòng chất đầy đồ thuộc về cô, nhìn Hà Duyệt như khóc như cười cầm lấy miếng ngọc bội kia luôn nói là rất thích, mình cũng đồng ý với cô ta là lễ trưởng thành sẽ tặng ngọc bội cho cô ta.
Không biết là áy náy hay là vì nguyên nhân nào khác mà móng tay thật dài cắm chặt vào trong thịt rất nhanh đã chảy ra máu tươi.
Kỳ lạ chính là máu kia chưa từng rơi xuống một giọt nào, ngược lại còn bị ngọc bội hấp thu, cả người Hà Duyệt ngơ ngác hồi lâu rồi mới đột nhiên mừng rỡ như điên lẩm bẩm: "Trên đời này thật sự có bảo bối như thế sao!”
"Ninh Ninh, xin lỗi cậu, lúc ấy tớ thật sự quá sợ hãi, không dám... Xin lỗi cậu..."
"Người không vì mình trời tru đất diệt, nghĩ đến chuyện thứ này đã rơi vào tay tớ rồi, dù sao cũng sẽ hay hơn con nhỏ xấu xa Từ San San hay là người đàn bà J kia có đúng không nào?"
“Cậu lương thiện như vậy, sẽ thông cảm cho tớ mà, đúng không?”
“Nếu hôm nay tớ không đưa ra lựa chọn đúng đắn thì chú Từ cũng sẽ gϊếŧ tớ mất. Cậu nhất định không muốn nhìn thấy tớ lại bị tổn thương, có đúng không nào?”
“Ninh Ninh, đừng trách tớ nhé.”
…
“Ninh Ninh! Ninh Ninh! Cậu làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào hay sao?”
Bị tay cô siết đau, Hà Duyệt không nhịn được kêu lên: "Cậu buông tay ra trước, để tớ đỡ cậu nhé.”
“Hồng hộc... Hồng hộc...”