Khoảng tương lai mà cô nhìn thấy còn không đến năm ngày nữa, cô phải suy nghĩ lại cho thật kỹ xem kế tiếp nên đối phó như thế nào mới có thể thoát khỏi chuyện này.
Thời gian không còn nhiều nữa, không cho phép cô lãng phí ở đây nhiều như vậy.
Còn nữa, sức khỏe của cô thì cô tự mình biết, ngoại trừ việc hoảng sợ quá mức thì cũng không có gì đáng ngại nữa.
“Thật sự không cần đâu cha, con chỉ muốn về nhà thôi.”
Cho nên Tô Ninh không chút do dự lựa chọn từ chối, vả lại lần đầu tiên có giọng điệu kiên quyết như vậy, không còn theo kiểu ngoan ngoãn nghe lời như ngày xưa nữa.
Nụ cười trên mặt Từ Tự Tân không thay đổi nhưng đầu ngón tay buông xuống đùi lại bất giác giật nhẹ.
Đôi mắt phượng hẹp dài không dấu vết đánh giá người đang ngồi trên giường.
Mái tóc dài đen như tơ lụa vén ra phía sau, khuôn mặt còn hơi tròn của trẻ con càng ngày càng trở nên trắng nõn, ngũ quan ngày càng trở nên sắc nét xinh đẹp, lại kết hợp với lúm đồng tiền nho nhỏ của con gái nhà họ Từ, còn xinh đẹp hơn đôi chút so với mẹ cô lúc còn trẻ.
Ông ta nghĩ tới nghĩ lui cũng không có phát hiện có chỗ nào không đúng, chỉ có thể đổ cho sự kiện ngoài ý muốn lần này.
Từ Tự Tân âm thầm lắc đầu, đáy mắt đầy vẻ trách cứ, tỏ ra là một người cha yêu thương con gái hết mực: "Được, về nhà, thật sự không còn cách nào với con mà.”
…
Khu nhà trong xưởng thép.
“Mẹ à, thơm quá, làm món gì ngon vậy? Mau cho con nếm thử trước đi!”
Từ San San tiện tay đặt cặp sách trong tay lên bàn, ngửi mùi thịt thơm khắp phòng, nước miếng suýt nữa không khống chế được mà chảy ra.
“Ôi, canh gà!”
Tuy rằng điều kiện của nhà họ Từ ở trong khu nhà này cũng là số một số hai, nhưng ở thời đại thiếu ăn thiếu mặc thiếu thốn vật tư này, có tiền cũng không nhất định có thể ăn thịt cá mỗi ngày.
Bởi vậy nhìn thấy một nồi canh gà đầy ắp trong bếp, Từ San San cũng không thể không hưng phấn mà kêu lên: "A, con muốn ăn cái đùi gà lớn!"
“Lộn xộn!”
Tiền Tuệ Như vỗ vào bàn tay rơi đang duỗi tới của con gái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà mắng: "Con nhỏ này, bình thường con cũng ăn uống không ít rồi, tại sao còn giống như ăn mày bên ngoài vậy, vừa thấy thịt thì đã nhào tới!"
"Mẹ, mẹ nhẹ tay một chút, đau quá à."
Nhìn mu bàn tay mình nháy mắt đã trở nên đỏ bừng, Từ San San bất mãn than thở: "Con ăn đồ nhà mình mà, sao lại thành ăn mày rồi!"
“Thật sự đã chiều hư con rồi!”
Đối với con gái vẫn luôn không nắm được trọng điểm trong lời nói, Tiền Tuệ Như cũng cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ trong lòng: "Cha con vừa mới gọi tới, Tô Ninh xuất viện rồi, đợi lát nữa sẽ về nhà, vì kế hoạch của cha con..."
“Ôi dào, con biết rồi mà!”
Từ San San không kiên nhẫn phất phất tay, khuôn mặt vốn coi như là thanh tú động lòng người, bởi vì sự ác độc trong mắt phá hỏng nên có vẻ rất dữ tợn và đáng sợ.
Cái gì mà phải ngoan ngoãn hiểu chuyện mới có thể giữ cha lại, cái gì mà phải tỏ ra thân thiết với Tô Ninh, được cô thích thì mới có thể ở lại nhà họ Từ.
Từ nhỏ đến lớn cô ta đều là con gái của Từ Tự Tân, dựa vào đâu mà Tô Ninh muốn cái gì thì có cái đó, lớn lên giống như châu báu trong nhà vậy.
Mà cô ta, có cha nhưng không thể nhận, ăn không ngon mặc không đẹp, còn phải bị người khác mỉa mai ghét bỏ, thật vất vả mới có thể dọn vào nhà họ Từ, còn phải làm mọi chuyện để lấy lòng Tô Ninh, coi cô là nhất, rốt cuộc dựa vào đâu chứ?
“San San!”
Tiền Tuệ Như dùng sức véo con gái trông đã có chút tăm tối một cái, oán hận mở miệng nói.
“Đã kiên nhẫn nhiều năm như vậy rồi, còn để ý mấy ngày này nữa sao? Nếu con còn dám làm ra chuyện gì đáng chết nữa, đừng nói là cha con, mẹ cũng sẽ không tha cho con đâu!"
Nghe thấy lời này, Từ San San nuốt xuống sự bất mãn, trong lòng lại càng cảm thấy hoảng sợ.
“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy, con... Gần đây con không làm gì cả!”