Chương 1

"Ninh Ninh, nói cho cha biết, những thứ mà mẹ con để lại cho con đang ở đâu?”

“Ninh Ninh, con phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không thì cha cũng sẽ không dám đảm bảo sẽ làm gì con!”

“Ninh Ninh à, sự kiên nhẫn của cha có giới hạn, nếu ngày mai con vẫn không chịu nói ra như vậy, vậy thì sẽ chịu nhiều đau khổ hơn đó.”



“Ninh Ninh, Ninh Ninh, con làm sao vậy?”

Hô hấp dồn dập, l*иg ngực Tô Ninh phập phồng dữ dội, những sợi tóc trên trán đều bị mồ hôi thấm ướt.

Nhìn biểu cảm lo lắng không thôi hiện lên một cách rõ ràng, bàn tay đang nắm chặt cánh tay mình của đối phương, nghĩ đến hình ảnh vừa mới đột nhiên hiện lên trước mắt, một luồng khí lạnh từ xương cụt xông chạy thẳng lên đầu, da gà nổi khắp người.

Cô phản xạ có điều kiện mạnh mẽ hất tay ông ta ra, không khống chế được mà thét lên thành tiếng: "Đừng chạm vào tôi!"

"Được được được, cha không chạm vào con nữa, không chạm vào con nữa được không. Ninh Ninh à, con đừng kích động quá, trên tay con còn có kim tiêm kìa!"

Phản ứng quá khích đột ngột của con gái khiến Từ Tự Tân cảm thấy sửng sốt, nhưng nghĩ đến lời bác sĩ đã nói với mình lúc trước, cho rằng đây là di chứng sau khi rơi xuống nước sắp chết nên cũng không để trong lòng.

Ông ta đành phải kìm nén sự không vui, tiếp tục dịu dàng nhỏ nhẹ an ủi: "Con yên tâm, người xấu kia đã bị cảnh sát bắt lại rồi, hơn nữa có cha ở đây, cha cũng sẽ không để cho người khác có cơ hội làm tổn thương con nữa, Ninh Ninh à, đừng sợ nữa nhé.”

Tình cảm chân thành tha thiết tới cỡ nào, tất cả đều là sự thông cảm dành cho con gái yêu từ sâu trong lòng.

Nếu không phải một vài hình ảnh hiện lên kia quá chân thật. Nếu không phải lúc tỉnh lại hình ảnh về chị y tá và bác sĩ mà cô đã nhìn thấy được đều đã được chứng minh đã xảy ra, nếu không phải vì cô cảm thấy tò mò nên muốn thử lại lần nữa, chọn người cha đang vội vã chạy tới...

Tô Ninh không thể không chấp nhận rằng việc ngoài ý muốn lần này thật sự đã khiến cho cô có được năng lực kỳ lạ, lại có thể nhìn thấy tương lai thông qua người bên cạnh.

Cũng không thể tin được rằng người cha yêu thương cưng chiều mình từ nhỏ, không lâu sau sẽ đối xử với cô như vậy.

Đôi mắt cô rũ xuống, lông mi dài cong cong phủ xuống tạo thành một mảng bóng đen, che lấp đi sự phức tạp tối tăm bên trong.

Mãi cho đến khi cô dùng sức siết chặt thịt non trong lòng bàn tay, mạnh mẽ thở thật sâu mấy lần, lúc này tâm trạng Tô Ninh mới bình thường trở lại: "Cha à, xin lỗi cha, vừa rồi con..."

“Con gái ngoan, cha biết hết mà.”

Từ Tự Tân khoát tay cắt đứt lời tự trách của con gái, ngồi xuống chiếc ghế bên giường bệnh một lần nữa, cảm thấy cô còn đang ngại nên tâm lý nói sang chuyện khác.

"Dì Tiền của con đang nấu canh cho con ở nhà, chắc lát nữa sẽ tới, đói bụng rồi đúng không? Có cần cha tới canteen mua gì đó cho con lót dạ trước hay không?”

Dáng người gần bốn mươi tuổi vẫn cao ngất như trước, khuôn mặt đẹp trai nở nụ cười trong trẻo, lúc giơ tay nhấc chân đều tỏa ra sự hấp dẫn mà chỉ những người đàn ông trưởng thành mới có.

Thảo nào, có diễn xuất tốt như vậy, không chỉ làm cho người mẹ lúc trước là con gái nhà giàu cho đến chết vì bệnh vẫn vẫn yêu ông ta mà không hối hận, còn có thể làm cho Tiền Tuệ Như cam tâm tình nguyện chịu khổ sở chờ đợi hơn mười năm.

“Không cần đâu cha, con không đói bụng, bảo dì Tiền đừng cực khổ như vậy nữa, bác sĩ nói truyền bình nước này xong là có thể xuất viện rồi.”

"Không cần gấp gáp như vậy, cha cũng đã tìm người sắp xếp mọi chuyện ở phía trường học xong rồi, một khoảng thời gian nữa mới có thành tích thi tốt nghiệp trung học, chúng ta cứ yên tâm ở lại trong bệnh viện quan sát thêm vài ngày nữa được không?"