- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thập Niên: Kiếm Ăn Làm Giàu
- Chương 4: Tâm sự trong đêm
Thập Niên: Kiếm Ăn Làm Giàu
Chương 4: Tâm sự trong đêm
Bọn họ nhất định phải lấy đồ chỗ Nhị bá về, nếu không, mấy anh em nhà này sẽ chết đói hết. Không, nhất định nàng không cho phép chuyện này được xảy ra. Tử Đào nghe xong, hai mắt cũng sáng lên nhưng sau đó lại xu xuống: “Lấy được về thì tốt, nhưng lấy về thế nào? Nhà họ cũng không phải dạng ăn chay, chúng ta đến chắc chắn sẽ bị đánh”
“Nhị tỷ, có phải nhà Trần thẩm đối xử với chúng ta rất tốt không?” Tử La nhắc nhở.
“Đúng, trước kia Trần thẩm khá thân với mẹ, hậu sự của mẹ may có nhà họ giúp đỡ mới thuận lợi như vậy. Mấy hôm trước còn cho chúng ta mượn một túi gạo nhỏ nữa”
“Vậy ngoài Trần thẩm ra, còn ai đối xử tốt với chúng ta không?”
“Có chứ! Chẳng hạn như nhà Đại Phong thức này, nhà Xuyên Tử này, bọn họ đều là người tốt. Còn có cả thôn trưởng gia gia nữa, muội nhớ không? Trước đây không lâu, tỷ, muội và Tiểu Lục chơi dưới tàng cây hòe, thôn trưởng gia gia còn cho chúng ta kẹo ăn đấy”
Tử La nghe vậy, hai mắt sáng lên, nàng đã nghĩ ra cách lấy đồ về rồi.
Giữa trưa, đại ca đại tỷ trở về, thấy Tử La và Tiểu Lục đang giúp Tử Đào phơi quần áo. Đại tỷ Tử Vi còn chưa kịp buông đổ xuống đã lo lắng hỏi: “Tiểu muội, muội mới khỏe lên một chút, sao không nghỉ ngơi đi?”
Tử La không để ý mỉm cười: “Đại tỷ, muội khỏe hơn nhiều rồi, không một chút nào cả.”
Tử Vi nghe xong mới yên lòng nói tiếp: “Tử Đào đi làm cơm với tỷ, đại đệ và nhị đệ đi lấy củi về đây.” Trẻ con nhà nghèo đều phải biết lo liệu việc nhà từ nhỏ. Sau khi mẹ qua đời, đại tỷ hiền lành và Tư Thụ cùng nhau chèo chống cho cả nhà. Tử La có ấn tượng rất tốt với vị đại tỷ luồn im lặng nhưng từ ái như mẹ này, nếu được thì không nên bánh bao như vậy, phải mạnh mẽ một chút mới tốt.
Được thôi! Còn nhiều thời gian, Tử La tin rằng sau này nhất định nàng sẽ thay đổi được cái tính cách bánh bao này của đại tỷ.
Cơm trưa là rau dại và một ít gạo nấu cháo, mỗi người chỉ được chia một bát, phần lớn gạo đều múc vào bát Tử La và Tiểu Lục. Lúc mới ăn, rau dại vừa đắng vừa chát, khó nuốt vô cùng, Tử La không ăn nổi, nhưng thấy ca ca tỷ tỷ đều cố gắng dành phần ngon cho mình và Tiểu Lục thì nàng cũng không nỡ lãng phí tấm lòng của họ, cắn răng nuốt xuống, mong muốn vượt qua thời gian khó khăn này trong lòng càng kiên định.
Buổi chiều, đại tỷ và hai ca ca lại ra ngoài hái rau dại, Tử Đào, Tử La và Tiểu Lục ở nhà nghỉ ngơi. Lúc đầu, Tử La còn định đi theo trợ giúp nhưng Tử Thụ kiên quyết không chịu, còn bắt Tử Đào ở lại trông trùng nàng và Tiểu Lục.
Chạng vạng tối, ba người trở về. Tử Đào thấy rau dại chiều hôm nay rõ ràng ít hơn lúc sáng, nàng hỏi ngay: “Đại tỷ ơi, có phải bây giờ càng ngày càng hải được ít rau hơn không?”
“Còn hơn nửa tháng nữa mới tới mùa thu hoạch, lương thực của mọi người cũng không nhiều, cho nên có rất nhiều người bắt đầu hái rau dại ăn cùng lương thực. Có lẽ, sau này chúng ta còn hái được ít hơn. Huynh và đại tỷ phải đi rất xa mới hái được chút rau này” Tử Hiên mới chín tuổi lo lắng nói. Mấy đứa trẻ nghe xong đều im lặng.
“Đại tỷ, tỷ và Tử Đào đi nấu cơm trước đi. Tử Hiên và đệ đi chẻ củi” Tử Thụ nói rồi đi, nhưng Tử La vẫn có thể cảm nhận được sự lo lắng của đại ca sau bóng lưng ấy.
“Rau này có thể ăn hả đại tỷ?” Tử Đào rửa rau dại bên giếng nước, cầm một loại rau hơi già hỏi Tử Vi.
“Thử xem sao! Hái được ít quá nên bọn tỷ hái cả rau già, nếu không thì không đủ ăn” Tử Vi trả lời.
Nhìn thấy đống rau dại kia, Tử La lại nghĩ đến chuyện hôm nay đại tỷ và nhị tỷ chỉ luộc rau rồi ăn, khiến nó vừa đắng vừa chát, nàng bèn đề nghị: “Đại tỷ, chúng ta có thể trần rau trong nước sôi một lúc, hớt bớt nước đắng rồi cho vào nấu cháo, sẽ dễ ăn hơn đấy”
“Sao muội biết?” Tử Hiên vừa ôm củi tới phòng bếp, nghe thấy tiểu muội nói vậy nên hỏi ngay.
Tử La quan sát một lúc, phát hiện vị nhị ca này không hề dễ lừa, khác với đại ca trầm ổn, đại tỷ hiền thục, nhị tỷ thần kinh thổ, tiểu đệ ngây thơ, nhị ca này chắc chắn là một tiểu quỷ.
Cho nên, Tử La cẩn thận đáp: “Có lần muội đến cửa thôn chơi, trông thấy một bà cụ đang hái rau dại. Bà ấy hái rất nhiều rau dại già, có cả một số loại muội không biết. Muội có nói với bà ấy là rau dại già vừa đắng vừa chát, không ăn được, bà ấy mới nói cho muội cách ăn rau dại sao cho không đắng không chát. Bà còn nói thêm, mấy loại rau dại khác cũng có thể ăn được, thế mà người trong thôn chúng ta lại không ăn mấy cái này, quá lãng phí” Dù sao cửa thôn ở ngay đường lớn, hàng ngày không biết có bao nhiêu người đi qua, cũng không sợ ca ca đi tới đó thăm do.
“Vậy thì tốt quá. Mấy loại rau dại kia muội có thể nhận ra không?” Tử Đào vui vẻ hỏi.
“Tiểu muội, sao lúc trước không thấy muội nói đến chuyện này. Không có bọn tỷ, muội không được tùy tiện ra ngoài chơi, biết không? Trên đường lớn có biết bao loại người, cẩn thận không lại gặp bọn buôn người. Cũng may bà ấy không phải người xấu” Tử Vi nói.
“Sau này muội không dám nữa, đại tỷ” Tử La giả vờ sợ hãi đáp. Nàng sợ đại tỷ sẽ so đo chuyện nàng tới cửa thôn chơi.
“Được rồi, đại tỷ, tiểu muội không sao là tốt rồi, chúng ta nấu rau dại này theo cách của muội ấy xem sao, dù không được như ý thì cũng không có độc” Tốt quá, có đại ca cuồng muội muội nói đỡ, Tử La cũng bớt được không ít nước bọt.
“Vậy được rồi, Tử Đào, muội đi nấu nước sôi, để ta đi rửa rau” Tử Vi nói.
Cơm tối sau khi được Tử La chỉ huy cuối cùng cũng được dọn lên bàn, chần xong, gạt hết nước đắng ra rồi nấu với cháo loãng, thêm chút muối, rõ ràng ngon hơn trước kia nhiều. Cũng tại vì trong bếp chỉ có muối, nếu có thể cho thêm mỡ heo, dầu lạc các kiểu, Tử La tin là có thể nấu ngon hơn nữa.
Trên bàn cơm, mặc dù cháo rau dại không có nhiều, mỗi người còn không được một bát nhưng bởi vì ngon hơn hẳn trước kia, mọi người dùng bữa rất vui vẻ. Tử La thấy mọi người như vậy cũng thoả mãn vô cùng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thập Niên: Kiếm Ăn Làm Giàu
- Chương 4: Tâm sự trong đêm