Chương 25: Sóng gió quanh quả hồng xanh

Sắp vào đông, ngày cũng dần ngắn lại. Lúc này đây, ánh dương đang từ từ khuất núi, ánh chiều tà trên đường làng khiến người ta có cảm giác bình yên. Tử La còn chưa kịp hưởng thụ vẻ đẹp chốn thôn quê ấy, đã bị Tử Thụ lôi về hiện thực.

Tử Thụ nói: “Mấy đứa đi nhanh lên nào, trời sắp tối rồi.”

Vì thế, mọi người bắt đầu nhanh chân hơn.

Lúc trở lại đầu thôn, trời cũng tối hẳn. Lúc nãy, Tử La còn lo khi người trong thôn thấy nhà nàng mua nhiều đồ như thế sẽ tò mò tiền kiếm ở đâu ra, nhưng có lẽ nàng không cần lo lắng, bởi tầm này tất cả mọi người đều về nhà ăn cơm ngủ nghỉ hết cả rồi.

Lúc các nàng về tới nhà, mặc dù mọi người đều mệt mỏi nhưng không nén nổi sự hưng phấn trong lòng. Sau khi đặt đồ xuống, Tử Vi và Tử Đào bắt đầu nấu cháo và làm bánh bột ngô. Tử Thụ, Tử Hiên thì giúp Tử La và Tiểu Lục cho gà ăn, nhốt vào l*иg sắt rồi bận bịu xử lý chỗ thịt heo và xương vừa mua ngày hôm nay.

Khoảng hai tiếng sau, cuối cùng cơm nước cũng xong. Sau khi rửa mặt, tất cả mọi người tập trung trong phòng của ba chị em Tử La. Tử Vi thấy mọi người đều ổn định chỗ ngồi, nàng mới châm đèn dầu, lấy hết số tiền hôm nay vừa kiếm được.

Tử Vi nói: “Đây là tiền hôm nay chúng ta làm ra được, sau khi mua đồ xong thì còn lại nhiêu đây, chúng ta cùng đếm xem được bao nhiêu nhé.”

Vì thế, Tử Thụ và Tử Vi phân công mọi người cùng nhau đếm bạc.

Tử Hiên thống kê: “Còn dư một trăm linh ba lạng bạc và hai mươi văn tiền.”

Tuy rằng mọi người đều ước tính được sẽ còn khoảng bao nhiêu, nhưng khi nhìn thấy nhiều bạc như thế, họ vẫn hơi choáng váng.

Tử Thụ ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Gần như toàn bộ số tiền này đều nhờ A La mới có được, huynh muốn dành một trăm lượng trong đó ra sau này làm của hồi môn cho A La, mấy đứa có đồng ý không?”

Tử La nghe xong cũng toát mồ hôi hột, nàng mới lớn có một mẩu thôi đấy! Đại ca thân mến của muội, huynh nghĩ đến chuyện hồi môn không thấy hơi sớm à? Đáng sợ hơn là, tất cả mọi người đều cảm thấy chuyện này hợp lý.

Lúc này Tử La biết nàng không thể im lặng được nữa. Nhỡ đâu đám Tử Thụ cất một trăm lượng bạc kia đi làm của hồi môn thật, cả nhà lại không đủ tiền dùng, vậy thì cũng dở. Vì thế nàng khuyên ngay: “Đào Hoa tỷ tỷ mãi tới giờ mới chuẩn bị của hồi môn mà? Đại tỷ cũng chưa có, đừng chuẩn bị cho muội vội. Đại ca, nếu giờ các huynh dùng tiền đó để đi học, mua đất, sau này chúng ta sẽ kiếm được càng nhiều tiền hơn. Lúc ấy, huynh cho muội nhiều tiền hơn nữa có phải tốt hơn không? Dù sao để tiền đó cũng không đẻ thêm tiền được.”

Tử Thụ ngẫm lại cũng biết nàng nói đúng, hơn nữa giờ là lúc cả nhà cần dùng đến tiền. Nhưng cậu vẫn muốn để dành một ít bạc cho A La, ai biết sau này sẽ có chuyện gì.

“Vậy thì để lại năm mươi lượng cho A La làm của hồi môn, còn năm mươi lượng để chi tiêu trong nhà.” Tử Thụ nói.

Tử Vi tiếp lời: “Như vậy cũng được. A La là đại công thần của nhà chúng ta mà.”

Dường như Tử Hiên đã hạ quyết tâm trong lòng: “Được, sau này chắc chắn nhị ca sẽ kiếm thật nhiều tiền về cho đại tỷ, Tử Đào và tiểu muội làm của hồi môn.”

Tử La nghĩ, mấy người Tử Thụ có thể trích ra năm mươi lượng trong số đó là tốt lắm rồi, còn đỡ hơn để cả làm của hồi môn cho nàng.

“Vậy giờ chúng ta tan họp thôi. Ngày mai còn phải đón tiếp đoàn người Chu bá bá.” Tử Thụ tổng kết.

Nói đến việc mở cuộc họp thế này cũng do Tử La đề nghị. Trước đây, Tử La thấy sau khi cơm nước xong mọi người đều thích chui vào phòng mấy tỷ muội nói chuyện phiếm. Vì thế nàng mới đưa ý kiến mỗi ngày sau khi ăn cơm xong, mọi người lại tới đây để họp. Ai có việc gì cần góp ý cứ nói ra để cùng nhau bàn bạc.

Đột nhiên Tử La nói: “Đại ca, nếu ngày mai lúc Chu bá bá sang nhà chúng ta mà mang được nhiều hồng đi, mình tìm thôn trưởng để ông ấy nói cho mọi người biết chuyện bán được hồng đi.” Tử La biết mặc dù đại ca đại tỷ không nói ra, nhưng đôi lúc nàng vẫn cảm nhận được, họ luôn cảm thấy nợ ơn nợ nghĩa với mọi người trong thôn. Hiện giờ nàng muốn mượn chuyện này để trả lại nhân tình cho những người trong thôn, đại ca đại tỷ cũng đỡ phải áy náy quá nhiều. Thế nên hôm nay nàng mới nói cách xử lý quả hồng miễn phí cho Chu bá bá, điều kiện là ông ấy phải ưu tiên mua hồng của người ở trong thôn.

“Khó trách A La keo kiệt nhà chúng ta lại chỉ cách xử lý hồng cho Chu bá bá, nhưng ông phải ưu tiên mua hồng ở thôn mình. A La, sao tự nhiên muội lại muốn giúp đỡ người trong thôn?” Tử Hiên tò mò, cô bé A La này sao lại biết nhiều việc thế chứ.

Tử La đáp lời: “Không phải đại ca đã từng nói sao, chúng ta phải biết báo đáp những người từng giúp mình. Người trong thôn đều từng giúp chúng ta, nhất là khi chuẩn bị làm hậu sự cho mẹ, giờ chúng ta có khả năng thì nên giúp lại họ chứ sao.”

“Rồi rồi, A La nghĩ chu đáo nhất, vậy ngày mai sau khi hỏi Chu bá bá xong, nếu ông ấy muốn mua hồng trong thôn mình, huynh sẽ nói với thôn trưởng.” Tử Thụ không ngờ Tử La lại suy nghĩ cẩn thận tới vậy. Sau khi nghe Tử La nói xong, cậu càng thấy xúc động hơn vì tiểu muội lại hiểu chuyện thế này.

Đêm hôm nay, mấy huynh muội Tử La đều say giấc.

Sáng sớm, Tử Thụ cùng với Tử Hiên lên núi từ sớm kiểm tra xem bẫy rập có con thú nào hay không, sau đó phải nhanh chóng về nhà đón Chu bá bá tới. Hôm nay, trong bẫy rập của họ lại có thêm hai con thỏ, tính cả hai con thỏ chưa bán được hôm qua thì họ có bốn con. Cũng may, mấy con thỏ đều vẫn còn sống, có thể cho ăn cỏ nuôi tạm được, nếu không thì giờ họ còn phải lo không biết tiêu thụ thỏ thế nào.

Chưa đến giữa trưa, lão Chu vội vàng cùng đám tiểu nhị của ông đánh ba chiếc xe ngựa tới cửa thôn. Ba chiếc xe ngựa này gây ra động tĩnh không hề nhỏ. Rất nhiều người trong thôn tò mò về địa vị của chủ nhân ba chiếc ngựa xe này.

Lão Chu thấy có người đứng ở cửa thôn thì dừng lại hỏi: “Bác cho ta hỏi, nhà Thụ ca nhi đi thế nào ấy nhỉ?”

“Bác là người quen nhà Thụ ca nhi sao? Tìm bọn nó có việc gì?” Cha Xuyên Tử thấy có người hỏi nhà Thụ ca nhi nên cũng để ý hơn. Về mặt kinh tế ông không có năng lực giúp đỡ mấy đứa nhỏ, nhưng cũng đâu thể chỉ đường cho người xấu đến phá đám bọn nó. Vậy nên ông muốn hỏi cho rõ ràng họ tới tìm Thụ ca nhi làm gì, nếu bọn họ muốn tới gây phiền phức, chắc chắn ông sẽ không chỉ đường.

“Chúng tôi đã hẹn với Thụ ca nhi hôm nay tới nhà cậu ấy chuyển hàng, xin hỏi nhà họ ở đâu vậy?”

Cha Xuyên Tử thấy bọn lão Chu không có vẻ gì là muốn gây phiền phức, mà ngược lại hình như có việc cần tìm đám Thụ ca nhi thật, ông bèn nói: “Để ta đưa mấy người qua đó.” Ông thầm nghĩ cứ đi theo bọn họ xem có việc gì, nhỡ có gì sai sai, ông cũng chạy đi báo cho thôn trưởng được.

“Vậy làm phiền lão ca.” Lão Chu cũng không biết mấy suy nghĩ lằng nhằng trong đầu cha Xuyên Tử.

Vì thế, lão Chu đi cùng cha Xuyên Tử đánh xe ngựa sang nhà Tử La.

Có điều họ không biết rằng, ở phía sau có một bóng người lén lút theo sau.

Sáng hôm nay, Phan thẩm sang nhà mẹ đẻ ở thôn họ Phan trấn bên thăm người thân. Bà nghe thấy mấy người đại ca nói chuyện với nhau, hôm qua lúc họp chợ ở trấn trên có thấy đám Thụ ca nhi đang bán quả chát. Không biết đám trẻ dùng cách gì xử lý những thứ quả xanh chát xít đó mà khiến nó trở nên vô cùng thơm ngon ngọt ngào, tận năm văn tiền một cân mà bao nhiêu người tới mua.