Chương 8
edited by: Phong Tuyết
Ta mở mắt ra.
Không biết ai đã đem ta từ địa phủ tới nơi này.
Hoa lê trong tiểu viện đã không còn dù chỉ một bông.
Ta nhìn quanh bốn phía, bàn đá vẫn còn, trà vẫn còn, ghế dựa vẫn còn, bộ quần áo may dở vẫn nằm đó.
Tựa hồ hết thảy đều không biến mất.
“Thư Lê, ta đói bụng”. Ta nhìn về cây lê khô héo, tựa như đang oán trách.
Đột nhiên cảm giác dưới tàng cây có gì đó khác thường, ta ngồi xổm xuống, đào đất lên, thấy một bộ xương cốt chôn ở đó, lúc mở ra còn có mùi hoa lê nhàn nhạt.
Hài cốt yêu tinh bị phong hóa.
Là hắn.
Mười năm, thì ra hắn vẫn ngủ ở đây.
Ta cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào bộ xương, nước mắt mơ hồ.
Trong lúc mông lung, ta phảng phất nhớ lại ngày xưa đó.
Không biết đó là lần thứ bao nhiêu ta cầu hôn với hắn.
“Thư Lê à, ngươi lấy ta đi, sau đó ta có thể danh chính ngôn thuận sử dụng tài sản của ngươi, không cần lo ăn lo mặc, ta sẽ làm mắt của ngươi, thay ngươi nhìn bình minh, hai ta sẽ như vậy cho tới già. Nếu có một ngày nào đó người ngươi đợi tìm tới, ta sẽ nói với người đó rằng ngươi đã là của ta, người đó đã tới chậm!”.
Ta còn nhớ lúc ấy Thư Lê cười như gió xuân: “Ngươi cũng bá đạo như vậy sao?”.
Ta liền gắt gao nắm ống tay áo hắn, ánh mắt lấp lánh: “Ngươi đồng ý phải không?”.
Có phải hay không? Có phải hay không? Có phải hay không…
Thì ra là, ta đã tới chậm.
Hết